Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
Chương 86 : Đúng là mẹ ruột nha!
Ngày đăng: 18:32 30/04/20
Dịch: VoMenh
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Lời Vương Trấn nói làm Dương Húc Minh giật điếng người.
Hắn vội liếc qua cánh cửa phòng của Lý Tử một cái, thấy không có động tĩnh gì cả bèn thởi phào một hơi.
Sau đó, Dương Húc Minh dõng dạc nói:
- Cái gì mà thiếu nữ xinh đẹp nữa? Anh Vương hiểu lầm thằng đệ này rồi. Em chỉ yêu mỗi mình Lý Tử đến suốt cuộc đời:D Dù cô ấy đã qua đời, nhưng em vẫn yêu mỗi mình cô ta. Em không cần mấy em xinh tươi khác đâu. Em muốn giữ sự trong sạch, trung trinh tiết liệt nha!!
Sau đó, Dương Húc Minh vội vàng đánh trống lãng nhằm tránh việc Vương Trấn cứ tiếp tục dây dưa ở cái chủ đề nguy hiểm này.
- Anh Vương này, cuối cùng thì anh có chịu nói cho em nghe chuyện ở Bạch Vân sơn trang hay không? Anh không sợ bị trừ lương à, buổi chiều không đi làm sao?
Tiếng Vương Trấn truyền ra từ loa điện thoại:
- Không sao đâu, chiều nay anh mày nghĩ phép. Nhờ hồng phúc của chú em mà bọn anh có thể bắt được hung thủ giết chết Ngô Tư nên cả đám bọn anh không cần tăng ca nữa. Mặc dù tên ác ôn đó tự sát bằng một cách khá kỳ quái, nhưng để mấy ông sếp lớn đi lo chuyện đó đi. Anh mày chỉ là tôm tép, kêu đánh đâu thì đánh đó thôi.
Dương Húc Minh vội vàng được voi đòi tiên:
- Em giúp anh Vương nhiều như vậy, chẳng nhẽ mỗi chuyện về Bạch Vân sơn trang mà anh cũng tiếc với em sao?
Vương Trấn nói:
- Nói cho chú em nghe cũng được, bất quá thằng nhóc chú mày đừng có đi làm chuyện giật gân lúc nữa đêm nha. Ít nhất là chấm dứt việc hù ma mấy ông anh tài xế taxi đi, làm hại bọn ta phải ra quân giữa đêm điều tra coi chuyện gì xảy ra đây nè.
- Bạch Vân sơn trang vô cùng vắng vẻ, tọa lạc ngay tại trên núi. Đêm nay nếu có ai báo cảnh sát, bọn ta đến đó mà gặp lại chú em, thì anh cho chú em đẹp mặt.
Thái độ nghiêm túc của Vương Trấn làm Dương Húc Minh phải gượng cười trấn an:
- Hăm có đâu anh Vương, em hỏi chơi vậy thôi, chứ có dám làm liều gì nữa đâu.
Bên cạnh đó, chưa kể đến quyển nhật ký trong túi áo của Dương Húc Minh, thì chú Sinh là người Quảng Đông, hà có gì dọn đến cư trú gần mấy chục năm hơn tại cái đất Lục Bàn Thủy này? Thậm chí cuối cùng chú ấy an nghỉ tại đây, chịu cảnh tha hương nơi đất khách.
Chú ấy mất do cao tuổi thật ư?
Hắn thử đặt một giả thuyết kinh khủng khác - liệu rằng cái chết bất ngờ của ba hắn năm xưa có phải thật sự là một cái chết đơn thuần hay không?
Hắn thừa nhận chú Sinh đúng là một cao nhân có bản lĩnh thật sự. Do đó, ba hắn và chú Sinh chơi thân với nhau đến vậy, lẽ nào ba hắn cũng chỉ là một người tầm thường?
Càng suy nghĩ, Dương Húc Minh càng thấy mù mịt hơn.
Hắn có cảm giác mình vừa chạm tay vào một thế giới bí ẩm âm u nào đó.
Thêm một chi tiết làm hắn thấy khó hiểu là thái độ thù địch của mẹ hắn đối với chú Sinh. Ác cảm của mẹ là do đâu? Vì sao mẹ vẫn luôn chửi chú sinh là tên giang hồ lừa gạt?
Dương Húc Minh đắn đo một hồi, cuối cùng nhấc điện thoại gọi cho mẹ hắn.
...
Trong thoáng chốc, tiếng nói của người mẹ vang lên:
- Mẹ nghe nè, con hết tiền nữa à?
Dương Húc Minh trả lời:
- Mẹ... sao lúc nào mẹ cũng nghĩ con gọi điện cho mẹ là để xin tiền vậy?
- Thế thì tốt! Sao, nay con lại mơ thấy bạn gái cũ à? Hay là con về nhà đi. Mẹ dẫn con đi gặp Bác sỹ Chiến để tư vấn tâm lý.
Dương Húc Minh cạn cmn lời!
Đúng là mẹ ruột nha!