Tây Du Ký

Chương 12 : Trần Huyền Trang làm chay thỉnh Phật Quan Thế Âm dạy sãi cầu kinh

Ngày đăng: 08:20 19/04/20


Những thế nữ tấy ngự muội đang ngoạn kiểng vùng té xuống chết tươi, thất kinh chạy vào mà báo cùng Hoàng Hậu.



Hoàng Hậu kinh hải vào thuật cho vua nghe.



Vua Thái Tôn gật đầu mà than rằng:



- Chết thiệt rồi đó chớ không phải gió máy chi đâu, trong khi trẫm kiếu mười vua mà về, có hỏi thăm gia quyến thể nào?



Mười vua rằng:



- Ai nấy bình yên hết, sợ một mình ngự muội số chẳng bao lâu, thiệt quả như vậy.



Nói rồi cùng nhau than khóc kéo đến mà xem, thấy Ngọc Anh còn hơi thở như sợi chỉ, Thái Tôn bảo Hoàng Hậu và cung nga đừng khóc, e Ngự muội giựt mình, liền bước lại đỡ đầu Ngọc Anh mà kêu rằng:



- Ngự muội ơi! Ngự muội ơi! Tỉnh dậy, tỉnh dậy.



Ngọc Anh cựa mình mà kêu rằng:



- Mình khoan đi đợi tôi với! Ðợi tôi với!



Vua Thái Tôn nói:



- Ngự muội, trẫm đợi nãy giờ đây.



Ngọc Anh mở mắt mà cự rằng:



- Ai níu tôi vậy?



Vua Thái Tôn nói:



- Hoàng huynh, Hoàng tẩu chớ ai.



Ngọc Anh nói:



- Tôi phải là em vua ở đâu mà có Hoàng huynh, Hoàng tẩu?



Tôi họ Lý tên Túy Liên, vợ Lưu Toàn là dân ở Quảng Châu. Bởi vì tôi bố thí cho thầy sãi một cây trâm, chồng tôi mắng hoài, tôi tức mình mà tự ái. Nay Hoàng Ðế sai chồng tôi dâng dưa dưới Âm phủ. Vua Diêm vương thương hại, cho vợ chồng tôi trở về, chồng tôi đi mau tôi chạy theo không kịp, tôi rủi chân vấp té, sao các ngươi không biết phép, dám lại kêu tôi kia?



Vua Thái Tôn nói với cung nga rằng:



- Thấy ngự muội bị té hết hồn, nên mới nói sảng.



Truyền thế nữ đỡ vào cung điện, ngự y điều trị thuốc than.



Rồi vua vào lâm triều có quan vào cửa tâu rằng:



- Người dâng dưa là Lưu Toàn đà sống dậy rồi, còn đứng hầu ngoài nhõ.



Vua Thái Tôn thất kinh, truyền đòi vào ra mắt, hỏi thăm công việc dâng dưa.



Lưu Toàn tâu rằng:



- Tôi đội dưa xuống Âm phủ, gặp qủy sứ dẫn tôi đến Diêm vương, mười vua có gởi lời cám ơn, và khen Bệ Hạ không thất tín; lại hỏi tên họ, tôi tâu thiệt và thuật chuyện vợ tôi thác oan, nên tôi tình nguyện dâng vua xuống Âm phủ họa may gặp vợ.



Vua Diêm vương sai qủy dắt hồn vợ tôi vào, lại tra bộ mà nói rằng:



- Số vợ chồng tôi sau đặng theo tiên nên cho quỷ đưa hai đưa tôi về dương thế, tôi đi trước vợ tôi đi sau, tôi sống lại đây, còn vợ tôi nhập vào đâu không biết.



Vua Thái Tôn phán hỏi:



- Vua Diêm vương có nói vợ ngươi làm sao không?



Lưu Toàn nói rằng:



- Vua Diêm vương không nói vợ tôi làm sao, đều tôi nghe quỷ sứ nói Lý Túy Liên chết đã lâu, thây thì rã hết. Vua Diêm vương nói Ðường ngự muội là người gì? Cũng không biết nhà cửa ở đâu mà kiếm!



Vua Thái Tôn nghe tâu thiệt thà, trong lòng mừng lắm, phán với các quan rằng:



- Khi trẫm huờn hồn, vua Diêm vương có nói với trẫm: " Số ngự muội chẳng dài. Khi ngự muội té chết giấc tại vườn hoa, Trẫm lại đỡ đầu mà kêu, ngự muội tỉnh lần cũng nói như Lưu Toàn một cách".



Ngụy Trưng nói:



- Sự thay hồn đổi xác nghe cũng có người, xin mời Quốc muội ra đây coi thử nói chi cho biết.



Vua Thái Tôn phán rằng:



- Trẫm mới sai Ngư y đem thuốc, bây giờ không biết ra thể nào?



Nói rồi sai hoạn quan vào cung, mời ngự muội ra mắt.



Bây giờ nói về Ngọc Anh, thấy Ngự y đem thuốc mời uống.



Ngọc Anh nói:



- Ai đâu mà uống thuốc kia?



Day lại cự với Cung nga thể nữ rằng:



- Nhà người ta khoản khoát mát mẻ có đâu mà phòng vàng ngoách như huỳnh đảng. Cửa có rằn như sắc chồn bông, tôi biểu buông ra, đừng có níu nữa đa!



Xảy thấy cung nga và thái giám (hoạn) hơn bốn, năm người áp lại dắt vào bệ ngọc. Vua Thái Tôn hỏi rằng:



- Ngươi biết mặt chồng không?



Nói:



- Hỏi cái gì lạ vậy? Vợ chồng tôi hồi con trai con gái ở với nhau mấy mặt con, làm sao mà không biết mặt kìa.



Vua Thái Tôn truyền hoạn quan, dắt xuống sân chầu.



Ngọc Anh thấy Lưu Toàn, chạy lại níu chồng mà trách rằng:



- Tía nó đi ngõ nào vậy, mà chẳng đợi tôi. Báo hại tôi chạy theo, vấp té nhào đầu nhào óc, bị mấy người làm ngang bắt lại, không thả tôi ra. Không biết họ làm cái gì vậy hả?



Lưu Toàn nghe tiếng nói giống vợ. Ngặt lạ mặt nên chẳng dám nhìn.



Vua Thái Tôn cười mà rằng:




Vua nói lên giàn ngồi giảng, Quan Âm và Huệ Ngạn đồng bước lên giàn, rồi đằng vân lên nửa lừng, hiện hình Quan Âm Bồ Tát, tay cầm bình dương liễu còn Huệ Ngạn cầm gậy sắt đứng hầu, vua tôi và các sãi đều thất kinh, rùng rùng quỳ lạy đồng niệm: Nam mô Quan Thế Âm bồ tát vang trời, vua truyền thợ vẽ họa hình, họa vừa rồi Quan Âm và Mộc Tra biến mất, sa xuống một lá thiệp, trên đề chữ như vầy:



Tỏ cùng chúa Ðại Ðàng,



Kinh tại cảng Tây Phang



Dặm đã xa mười vạn,



Ðường thêm lẻ tám ngàn



Kinh cao về nước cả,



Hồn qủy khỏi thành can



Ai có công đi thỉnh,



Ngày sau hóa Phật vàng.



Vua xem lá thiệp rồi, truyền các thầy chùa dẹp đám, đợi thỉnh cao tăng về tới, rồi sẽ làm chay.



Lại phán hỏi các sãi rằng:



- Ai chịu đi qua Tây phuơng mà thỉnh kinh cao cho trẫm?



Hỏi vừa dứt tiếng, Pháp sư quỳ tâu rằng:



- Tôi tuy dở, xin tình nguyện đi thỉnh kinh cao, đặng cầu khẩn cho giang san bền bỉ. Vua nghe mừng lắm, đỡ Huyền Trang dậy mà phán rằng:



- Pháp sư có lòng trung nghĩa,, Trẫm xin gá tiếng anh em.



Nói rồi lạy Huyền Trang bốn lạy mà kêu bằng Ngự đệ là thầy thánh.



Huyền Trang cũng lạy đáp, mà nói rằng:



- Tôi có tài đức chi, mà Bệ Hạ đãi tôi quá lẽ, tôi hết lòng hết sức, đi cho tới Tây Phương mà thỉnh, nếu thỉnh không đặng kinh, chết thì chịu chớ không hề trở lại, bằng tôi nói dối, phải đọa địa ngục chung thân.



Lại thắp hương thề trước bàn, xin Phật làm chứng, vua Thái Tôn mừng rỡ phán rằng: - Ðể Trẫm về cung viết điệp (giấy) cấp cho Ngự đệ, tới nước nào trình điệp ấy, thì nước đó cũng phải cho đi, đợi chọn ngày lành, Trẫm sẽ đưa Ngự đệ.



Nói rồi từ giã về cung.



Còn Huyền Trang trở về chùa Hồng Phước, các sãi hay tin ấy can rằng:



- Thầy ôi! Nghe người đồn đường qua Tây Phương nhiều hùm beo yêu quỷ, sợ đi đặng chớ về không đặng đó thầy à.



Huyền Trang nói:



- Tôi đã thề rồi, không thỉnh kinh về, thì đọa địa ngục; đường đi tăm tăm mù mù, khong biết chừng lành dữ; cách đôi ba năm, hoặc năm bảy năm chi đó, coi chừng mấy cây tòng trước cửa núi, trở ngọn qua đông thì ta về đó, nếu không vậy thì các ngươi đừng trông đợi làm chi, các trò nên nhớ.



Bữa sau vua lâm triều, đủ mặt văn võ. Truyền viết điệp thông hành, đóng ấn xong xả. Quan Khâm thiên giám tâu rằng:



- Nay nhằm ngày nhân chuyên, xuất hành tốt lắm.



Kế quan coi cửa vào tâu rằng:



- Có Ngự đệ Pháp sư vào ra mắt.



Vua vời vào điện mà phán rằng:



- Ngự đệ ôi. Ngày nay xuất hành tốt lắm, Trẫm cấp điệp thông hành và cho cái bình bát vàng, đem theo mà dùng, lại cấp theo hai tên tùng giả, và một con ngựa kim mà đỡ chân.



Huyền Trang lạy tạ ơn, vua và các quan đưa tới ải, còn các sãi ở chùa Hồng Phước, đem quần áo theo đưa.



Vua Thái Tôn hỏi:



- Ngự đệ hiệu chi?



Huyền Trang tâu rằng:



- Tôi là nguời tu hành, không dám xưng hiệu.



Thái Tôn nói:



- Trẫm nghe Quan Âm nói bên Tây Phương có kinh Tam Tạng (3 tạng) đặt hiệu cho Ngự đệ là Tam Tạng đành không.



Nói rồi đưa chén rượu, Huyền Trang lạy tạ, rồi bưng chén rượu mà tâu rằng:



- Bệ Hạ cho hiệu hay lắm, còn rượu này luật chùa cấm nhặt thuở nay, tôi chẳng dám dùng.



Vua phán rằng:



- Ngày nay chẳng phải như ngày thường, vả lại là rượu nước dừa nữa. Ngự đệ uống một chén là nhậm lễ Trẫm đưa.



Nói rồi cúi xuống hốt bụi cát mà búng vô chén rượu.



Tam Tạng không hiểu ý gì cúi đầu ngẫm nghĩ.



Vua cười mà hỏi rằng:



- Ngự đệ đi chừng nào về?



Tam Tạng nói:



- Chừng lối ba năm thì tôi về tới.



Vua phán rằng:



- Lâu năm chày tháng, dặm hẳn đường xa, ngự đệ uống chén rượu nầy là:



Thà mến đất xứ mình một nắm,



Chớ tham vàng nước khác ngàn cân.



Tam Tạng nghe rồi, mới nghĩ ra sự búng cát vô rượu, uống cạn chén tức thì.



Vua Thái Tôn từ giả về cung; còn Tam Tạng lên yên giục ngựa.