Tây Du Ký

Chương 32 : Núi Bình Ðảnh, Công Tào báo tin Ðộng Liên Hoa, Bát Giới mang họa

Ngày đăng: 08:21 19/04/20


Nói về bốn thầy trò đi khỏi nước Bửu Tượng, gặp tiết mùa Xuân.



Ði hèn lâu gặp một hòn núi.



Tam Tạng nói rằng:



- Hòn núi đón đường, phải coi chừng cho kỹ lưỡng!



Tôn Hành Giả thưa rằng:



- Xin thầy nhớ Tâm kin của thầy Ô Sào có nói rằng: Hễ trong lòng không nghi ngại thì khỏi sự sợ lo. Miễn là: Rửa sạch bụi ngoài tai, trừ đặng lửa trong bụng, thì việc chi đều có tôi lo.



Tam Tạng nghe nói, liền dừng ngựa mà kệ bốn câu rằng:



Năm xưa vâng chỉ khỏi Trường An,



Trông đến Tây Phương lạy Phật vàng,



Từng trải nước non dày hoạn nạn,



Bao giờ xong việc đặng thanh nhàn!



Tôn Hành Giả cười rằng:



- Thầy muốn thỉnh kinh về nước mà hưởng phước thanh nhàn thì cũng không khó chi đó. Miễn là bền chí, không bao lâu cũng đặng phỉ nguyền.



Tam Tạng an lòng, giục ngựa đi tới. Song đường đi gay gắt, nẻo bước gập ghềnh. Xảy gặp ông tiều nói rằng:



- Xin thầy khoan đi, để tôi nói một chuyện! Bởi núi nầy có yêu quái, hay đón đường ăn thịt người ta.



Tam Tạng hãi kinh nói rằng:



- Ðồ đệ có nghe ông tiều mách bảo hay không? Ai đi lại mà hỏi thăm cho rõ ràng. Nói rồi lên núi, ông tiều hỏi rằng:



- Chẳng hay mấy thầy đi chuyện chi, mà đến chỗ hiễm địa?



Tôn Hành Giả nói:



- Anh ôi! Chúng tôi ở Ðông Ðộ qua Tây Phương mà thỉnh kinh. Nhờ ơn anh nói giùm, nên hỏi thăm cho rõ. Chẳng hay yêu quái ấy làm lộng đã mấy năm. Xin nói cho rõ ràng, đặng tôi khiến Thổ Ðịa sơn thần bắt nó.



Ông tiều cười ngất nói rằng:



- Thế thầy cũng có học phép trừ tà chút đỉnh, chớ chưa gặp yêu dữ như vầy. Ðể tôi nói cho mà nghe. Ðây là núi Bình Ðảnh, động Liên Hoa có cặp yêu. Chúng nó vẻ hình Ðường Tăng quyết bắt cho đặng mà ăn thịt. Nếu ở đâu thì họa may đi đặng, chớ phạm chữ Ðường thì phải lui về.



Tôn Hành Giả nói:



- Thầy trò tôi thiệt ở Ðại Ðường.



Ông tiều đáp rằng:



- Nói vậy thì nó quyết ăn thịt mấy thầy đó! Yêu quái có năm món bửu bối. Dầu ai có tài phép bực nào, bảo hộ Ðường Tăng qua núi nầy cũng phải chóng mày chóng mặt!



Tôn Hành Giả hỏi:



- Ước chừng chóng mặt mấy lần?



Ông tiều nói:



- Sợ tới ba bốn bận!



Tôn Hành Giả nói:



- Không hề gì mà sợ. Chúng tôi mỗi năm chóng mặt tới bảy tám lần. Ba bốn bận thì dễ chịu lắm!



Ông tiều nói:



- Sãi điên không biết sợ chết!



Tôn Hành Giả trỏ xuống núi thưa rằng:




- Thôi đừng nói nữa để ta nói thế khúc sau cho: Ðộng Thạch Ðầu ba căn rộng rãi, ngoài cửa sắt có đóng đinh, ước chừng có hỏi bao nhiêu đinh, thì Lão Trư nói: "Lật đật quá nên không kịp đếm cho kỹ. Về nói gạt Bật Mã Ôn như vật thì xong. Phải như vậy hay không?



Bát Giới thất kinh quì xuống.



Tôn Hành Giả nói rằng:



- Ngươi quì với cục đá chớ quì với ta làm chi?



Bát Giới thưa rằng:



- Anh có theo tôi sao mà biết?



Tôn Hành Giả mắng rằng:



- Mi là loài ăn hèm ăn cám. Tính chuyện như vậy, mà dám đi ăn chơi. Nếu không có chim gõ kiến mổ mỏ, mổ tai ngươi thì ngươi còn ngủ nơi đám cỏ tía. Ðến thức dậy rồi còn kiếm chuyện nói láo, không chịu đi dọ đường. Cúi xuống đây ta đánh vai cây thiết bãng.



Bát Giới thất sắc nói rằng:



- Nếu anh đánh bằng cây gậy tang ắt là tôi phải chết!



Tôn Hành Giả nói:



- Nếu sợ phải đòn thì đừng nói láo.



Bát Giới nói:



- Lỡ một lần, sau tôi không dám như vậy nữa.



Tôn Hành Giả nói:



- Ngươi lỡ một lần thứ nhất ta đánh ba cây.



Bát Giới thất kinh nói rằng:



- Nửa cây chịu cũng không nổi.



Tôn Hành Giả quyết đánh không tha.



Khi ấy Bát Giới thất kinh, níu thầy xin cứu.



Tam Tạng nói:



- Trước khi ngươi mới đi, Ngộ Không nói ngươi chắc đi ngủ cho đã thèm rồi về kiếm chuyện nói láo. Ta cũng không tin. Té ra nay thiệt quả như vậy. Ðánh đà đáng tội ta không lẽ mở miệng mà xin tha. Song lúc nầy đương dùng ngươi mà đánh yêu quái. Ta biểu Ngộ Không tha ngươi một phen, qua khỏi núi rồi sẽ đánh.



Tôn Hành Giả nói:



- Thầy xin tôi không dám cãi, song ngươi phải đi dọ đường cho rõ ràng. Nếu nói dối một lần nữa thì ta đánh chết.



Bát Giới chờ dậy vác đinh ba đi riết một hồi.



Bây giờ Bát Giới hồ nghi sợ Hành Giả biến hóa theo nữa.



Ði bảy tám dặm thấy cọp trong núi nhảy ra, Bát Giới cũng sợ giơ đinh ba mà nói rằng:



- Sư huynh đừng rình vô ích tôi không dám nói láo nữa đâu.



Cọp nhảy ngang gãy nhánh cây khô rớt nhằm đầu Bát Giới.



Bát Giới dậm chân đấm ngực trách rằng:



- Anh tệ thì thôi! Tôi thiệt tình không nói láo nữa, sao anh còn hóa nhánh cây mà đánh tôi!



Ði được nửa dặm thấy con Khoan cổ đương kêu, Bát Giới cười rằng:



- Anh không biết mắc cỡ. Tôi thiệt tình không nói láo nữa, mà anh còn biến làm Khoan cổ đi dòm hành.



Chuyến nầy Tôn Hành Giả không theo mà Bát Giới gặp giống gì cũng nghi là Hành Giả.