Tây Du Ký

Chương 33 : Ngân Giác di sơn đè Ðại Thánh Ngộ Không dụng kế đổi hồ Lô

Ngày đăng: 08:21 19/04/20


Nói về núi Bình Ðảnh, động Liên Hoa, có hai con chúa yêu là: Kim Giác đại vương và Ngân Giác đại vương.



Kim Giác đại vương hỏi em rằng:



- Chúng ta vắng đi tuần núi đã bao lâu?



Ngân Giác thưa rằng:



- Hơn nửa tháng rồi.



Kim Giác nói:



- Vậy thì bữa nay hiền đệ đi tuần núi với ta. Bởi ta có nghe Ðường ngự đệ vâng lệnh Thiên tử, qua Tây Phương thỉnh kinh. Ðường Tăng có ba người học trò đi theo là Tôn Hành Giả, Trư Bát Giới và Sa hòa thượng. Lại thêm con ngựa mập lắm, vậy hiền đệ chịu khó, đi bắt chúng nó mà làm tiệc chơi.



Ngân Giác thưa rằng:



- Anh muốn ăn thịt người, thì tôi kiếm kẻ khác. Còn lũ Hòa Thượng ấy, để nó đi thỉnh kinh.



Kim Giác nói:



- Bởi hiền đệ không rõ, chớ ta có nghe đồn trong lúc mình mới giáng hạ, có nghe người nói rằng: Ðường Tam tạng là Kim Thiền trưởng lão đầu thai. Nguyên trước ông Kim Thiền tu hành mười kiếp, không có vợ con. Ðến nay đầu thai làm Tam Tạng cũng tu hành từ bé đến lớn, nên tinh thần sung túc, nếu ăn một miếng thiït Tam Tạng thì đặng trường sanh.



Ngân Giác thưa rằng:



- Nếu ăn một miếng thịt ấy mà sống đời, thì chúng ta tu luyện làm chi cho nhọc. Tôi xin đi bắt tức thì.



Kim Giác nói:



- Hiền đệ đừng nóng nảy! Nếu bắt không nhằm Tam Tạng thì có ích chi. Ta có vẽ một bức họa đồ đủ bốn thầy trò, để tên họ tỏ rõ, em nhìn có phải hãy bắt mới khỏi lầm.



Nói rồi đưa bức tượng.



Ngân Giác lãnh họa đồ, hỏi tên họ đủ rồi, dẫn ba mươi tiểu yêu đi tuần núi.



Khi ấy Bát Giới đương đi gặp bầy tiểu yêu đón lại hỏi rằng:



- Mi là ai, đi đâu đó?



Bát Giới ngó thấy kinh hãi nghĩ rằng:



- Nếu mình nói đi thỉnh kinh chắc nó kéo cổ. Chi bằng nói kẻ bộ hành.



Nghĩ rồi đáp rằng:



- Ta là kẻ đi đường can chi mà hỏi.



Tiểu yêu trở lại thưa rằng:



- Người ấy là kẻ đi đường.



Ngân Giác nói:



- Hòa Thượng ấy ta coi giống hình Trư Bát Giới trong họa đồ.



Nói rồi truyền tiểu yêu lấy giáo, máng bức tượng đưa lên.



Ngân Giác chỉ hình trong họa đồ mà nói rằng:



- Người cỡi ngựa kim là Tam Tạng. Cái mặt nhiều lông là Tôn Hành Giả...



Khi ấy Bát Giới nghe nói vái rằng:



- Ưng ai không có vẽ đầu heo, tôi làm chay hai mươi ngọ.



Xảy nghe Ngân Giác nói:



- Còn sãi mặt đen là Sa hòa thượng. Mỏ dài tai lớn là Trư Bát Giới.



Bát Giới hoảng hồn, đút mỏ vào trong áo, xếp tai ra đằng sau, Tiểu yêu nghe rằng: - - Hòa Thượng kia ngước mặt lên coi thử.



Bát Giới cúi mặt nói rằng:



- Ðau bụng quá, cất đầu không nổi!



Ngân Giác nói:



- Chúng bây lấy móc kéo mỏ nó ra.



Bát Giới sợ đau, biết bề nào giấu cũng không đặng, túng phải đưa mỏ cho nó coi. Ngân Giác thấy quả Bát Giới liền xách siêu đao lại vớt liền.



Bát Giới đưa đinh ba ra đỡ.



Ðánh hai mươi hiệp cầm đồng, Ngân Giác kêu tiểu yêu đánh tiếp.



Bát Giới nhắm thế phải thua, quay đầu bỏ chạy.



Rủi vấp dây mây liền té, bị tiểu yêu đè xuống, trói lại khiêng về.



Nói qua Kim Giác ở trong động trông tin.



Xảy thấy Ngân Giác chạy về cười nói rằng:



- Tôi bắt đặng một người, trẻ khiêng về đó". Kim Giác nói: "Hiền đệ bắt lầm rồi. Hòa Thượng nầy vô dụng lắm.



Bát Giới nghe nói, thưa rằng:



- Ðại vương ôi! Hòa Thượng vô dụng bắt làm chi, thả nó đi cho rảnh.



Ngân Giác nói:



- Ðại ca đừng tha nó. Tuy là vô dụng, chớ cũng một phe với Ðường Tăng, ấy là Trư Bát Giới. Hãy ngâm nước dưới ao vài ngày, xẻ thịt muối để dành uống rượu.



Bát Giới nghe nói chắt lưỡi than rằng:



- Mình thời vận xui quá, mới gặp yêu làm mắm như vầy! Chắc là thành heo muối! Tiểu yêu khiên Bát Giới đem liệng xuống ao.



Nói về Tam Tạng nóng tai máy mắt, hồi hộp không yên, kêu Ngộ Không mà hỏi rằng:



- Ngộ Năng đi dọ đường đã lâu, sao không thấy trở lại?



Tôn Hành Giả thưa rằng:



- Vậy xin thầy lên ngựa đi với chúng tôi, coi thử thế nào cho biết.



Tam Tạng cũng y lời.




Lanh Lợi Trùng thưa rằng:



- Hồ lô của sư phụ làm sao chưa rõ, chớ hai bửu bối của chúng tôi, mỗi cái đựng cả ngàn người.



Tôn Hành Giả nói:



- Bửu bối ngươi đặng cả ngàn người không lấy làm lạ, hồ lô ta thâu hết cả trời.



Hai con quái hỏi rằng:



- Thâu trời đặng hay sao?



Tôn Hành Giả nói:



- Sao lại không đặng.



Hai con quái đồng thưa rằng:



- Vậy xin sư phụ thâu thử coi thể nào?



Tôn Hành Giả nói túng rằng:



- Nếu trời chọc giận ta thì trong một tháng thâu bay tám lần, bằng không nửa năm chẳng thâu tới.



Lanh Lợi Trùng nói:



- Anh ơi, thưa với thầy mà đổi bửu bối đi?



Tinh Tuế Quỷ nói:



- Lẽ nào bầu thâu trời mà chịu đổi cho mình.



Lanh Lợi Trùng nói:



- Không thì mình bù thêm Ngọc tịnh bình cũng đặng.



Tôn Hành Giả nghe nói liền nắm tay Lanh Lợi Trùng mà hỏi rằng:



- Ngươi muốn đổi lắm sao?



Lanh Lợi Trùng thưa rằng:



- Thiệt thâu đặng trời, tôi đành đổi hai mà lấy một, nếu tôi nói dối là con thầy.



Tôn Hành Giả mừng thầm cúi đầu niệm thần chú, thâu Du thần mà vái thầm rằng: - Các vị làm ơn tấu với Thượng Ðế rằng: "Lão Tôn bảo hộ Tam Tạng đi thỉnh kinh, nay mắc nạn tại núi Bình Ðảnh, muốn đổi bửu bối cho yêu quái mà cứu thầy. Vậy xin cho Lão Tôn thâu trời một khắc cho xuôi việc thì cám ơn, nếu chẳng y lời xin, ta lên phá Linh Tiêu bửu điện", Du thần và Yết Ðế y lời lên tấu, vân vân.



Thượng Ðế nổi giận phán rằng:



- Yêu hầu thiệt cả gan, muốn thâu trời sao đặng.



Na Tra quì tâu rằng:



- Nếu Bệ Hạ ra ơn thì cũng có thể thâu đặng.



Thượng Ðế phán rằng:



- Làm sao mà thâu?



Na Tra tâu rằng:



- Xin Bệ Hạ truyền chỉ đến Bắc Thiên Môn mượn cây cờ Tạo Diêu của Chơn Võ. Ðứng tại Nam Thiên Môn mà trương cờ ấy, thì ban ngày tối sẫm như đêm. Gọi là phép thâu trời, mà trợ Tôn Ngộ Không cho xuôi việc.



Thượng Ðế y tấu, Du Thần trả lời với Ðại Thánh, vân vân.



Tôn Hành Giả mừng rỡ, nói với cặp quỷ rằng:



- Các ngươi trợn mắt cho lớn mà coi ta thâu trời.



Tôn Hành Giả quăng Hồ lô lên cao.



Na Tra liền dương cờ Tạo Diêu lập tức.



Hai con quái ngó khôn thấy nhau, kinh hãi hỏi rằng:



- Ðương nói chuyện thì trời vừa đứng bóng, sao bây giờ như nửa đêm vậy?



Tôn Hành Giả nói lớn rằng:



- Thâu trời vào trong bầu, còn mặt nhựt đâu mà không tối.



Hai con quái hỏi rằng:



- Vậy chớ sư phụ ở đâu mà nói đó?



Tôn Hành Giả nói:



- Ta đứng trước mặt các ngươi.



Cặp quỷ hỏi rằng:



- Không biết chỗ nầy là chốn nào vậy thầy.



Tôn Hành Giả nói:



- Ðây là mé biển, phải đứng cho vững vàng, nếu bước một bước thì sẩy chân bảy ngày chìm chưa tới đáy biển.



Hai con quỷ kinh hãi nói rằng:



- Chúng tôi đã thấy phép nhiệm của thầy, xin trả trời lại như cũ.



Tôn Hành Giả niệm thần chú.



Na Tra nghe rõ liền cuốn cờ, nắng chang chang thiệt là chánh ngọ.



Hai con quái mừng rỡ cười rằng:



- Hay thiệt, hay thiệt, xin thầy đổi cho tôi.



Miệng nói tay trao, đổi chọn xong xả.



Tôn Hành Giả nhảy lên Nam Thiên Môn tạ ơn Thái Tử Na Tra.



Na Tra trở về tâu lại.