Tây Du Ký

Chương 35 : Chúa động bị thâu về với chủ Ngộ Không đặng báu trả cho Tiên

Ngày đăng: 08:21 19/04/20


Khi ấy Tôn Hành Giả lấy đặng hồ lô, liền ra cửa động kêu lớn rằng:



- Bây vào báo cho mau, ta là Tôn Hành Giả tới khiêu chiến.



Kim Giác đương uống rượu, nghe báo kinh hãi nói rằng:



- Hiền đệ, không xong rồi, chắc là chọc ổ giộc nên nó tới cả bầy!



Ngân Giác nói:



- Xin anh đừng sợ, bầu nầy đựng cả ngàn người, dầu thâu hết cả bầy cũng còn lõng lẻo, để tôi ra bắt nó cho anh coi.



Nói rồi xách bầu ra cửa động, hăm hở hỏi rằng:



- Mi là ai? Dám đến đây ó ré. Ta chẳng cần đánh với mầy làm chi, nếu ta kêu một tiếng, mi dám ơi thì ta chịu phục.



Tôn Hành Giả cười rằng:



- Ngươi kêu thì ta lên tiếng, rồi ta kêu ngươi, ngươi dám ơi chăng?



Ngân Giác nói:



- Ta có hồ lô, nên kêu ngươi mà bắt, chớ ngươi kêu ta làm chi?



Tôn Hành Giả nói:



- Ta cũng có hồ lô như vậy.



Ngân Giác nói:



- Nếu quả có hồ lô thì giơ lên ta xem thử?



Tôn Hành Giả lấy bầu trong tay áo, đưa lên nói rằng:



- Ngươi xem thử coi thể nào?



Ngân Giác xem rõ, kinh hãi nghĩ rằng:



- Bầu ấy giống tạc như mình.



Nghĩ rồi nói rằng:



- Hành Giả Tôn, bầu ấy gốc ở đâu mà ra đó?



Tôn Hành Giả không hiểu căn cước, liền hỏi trí rằng:



- Ngươi nói sự tích hồ lô của ngươi ra thể nào, rồi ta sẽ cắt nghĩa.



Ngân Giác nghĩ không kịp, liền nói thiệt rằng:



- Trong đời hổn độn mới qua, trời đất vừa phân biệt, sanh ra nước non cây cỏ, tại chân núi Côn lôn mọc một dây bầu tiên, đến khi Nữ Oa rèn núi vá trời, thì ông Thái Thượng lão quân dạo đến chân núi ấy, thấy trái bầu đỏ liền hái mà đựng thuốc Huờn đơn, nay về tay ta, thiệt là bửu bối.



Tôn Hành Giả nói:



- Ngươi nói còn thiếu một chút. Bởi Thái Thượng lão quân thấy dưới chân núi Côn lôn có một dây bầu hai trái đỏ, một trái đực, một trái cái, đều hái hết cả hai. Mà của ta là hùng hồ lô, bầu đực, còn của ngươi chắc là thư hồ lô.



Ngân Giác nói:



- Không chắc của ai đực cái, hễ bầu nào thâu người đặng là báu mà thôi.



Tôn Hành Giả nói:
- Mi là loài ngu si, chưa biết tài ông ngoại. Ðố mi chạy đâu cho khỏi, ta quyết đập một hèo.



Nói rồi hổn chiến, Hồ Ấ Thất chạy tuốt.



Tôn Hành Giả đuổi theo, bị Kim Giác cản lại đánh nhầu, Hồ Ấ Thất cũng day lại đánh nữa.



Bát Giới vác đinh ba đập liền.



Bốn người hổn chiến với nhau, chưa biết ai thắng bại.



Khi ấy Kim Giác kêu tiểu yêu, nữ quái phủ vây.



Còn Sa Tăng ở trong động ngó thấy ngứa nghề, xách gậy ra giải vây loạn đã.



Hồ Ấ Thất coi mới cự không lại, day lưng chạy nhào.



Bị Bát Giới đuổi theo đập chết, hiện nguyên hình là xác hồ ly.



Kim Giác thấy cậu chết thì nóng ruột, liền bỏ Tôn Hành Giả theo đánh Bát Giới báo cừu, có Sa Tăng trợ chiến với Bát Giới.



Kim Giác cả thua vụt chạy. Sa Tăng, Bát Giới rượt theo.



Còn Tôn Hành Giả cầm Tịnh bình trút miệng xuống, nhảy lên cao kêu lớn rằng:



- Kim Giác đại vương ôi!



Kim Giác ngỡ yêu tinh kêu mình, liền ơi một tiếng, chẳng ngờ bị hút vào bình.



Tôn Hành Giả lấy bùa niêm lại, thấy gươm Thất tinh sa xuống đất, liền lấy cầm tay.



Ba anh em về động thuật chuyện cho thầy nghe, Tam Tạng mừng rỡ mười phần cởi ngựa ra khỏi động.



Thầy trò đi một đổi, thấy một người mù ngồi bên lộ nắm cương ngựa Tam Tạng mà nói rằng:



- Hòa Thượng trả bửu bối cho ta, thì mới đi đặng.



Tôn Hành Giả biết là Thái Thượng lão quân biến hóa, liền bái mà nói rằng:



- Chẳng hay Lão Tổ đến đây có chuyện chi?



Thái Thượng hiện lên mây nói rằng:



- Tôn Hành Giả, trả bửu bối cho ta.



Tôn Hành Giả nhảy lên mây hỏi rằng:



- Ông đòi bửu bối chi?



Thái Thượng lão quân nói:



- Hồng hồ lô là bầu ta đựng thuốc, Tịnh bình là bầu ta đựng nước, gươm Thất tinh là đồ ta trộn thuốc, Ba tiêu phiến là đồ quạt lửa, Hoảng kim thằng là dây đai ta; còn Kim Giác là đồng tử coi lò vàng, Ngân Giác là đồng tử coi lò bạc. Bởi chúng nó ăn cắp năm báu ấy, xuống trung giới làm yêu, ta kiếm tìm không đặng. Nay ngươi bắt đặng thì thành công phải trả lại cho ta hết thảy.



Tôn Hành Giả nói:



- Ông không nghiêm cấm, thả gia tướng làm yêu, e không khỏi phạm luật.



Thái Thượng lão quân nói:



- Ta chẳng can chi hết. Ấy là tại hoạn nạn của thầy trò các ngươi, nếu không vậy sao thành chánh quả.