Tây Du Ký

Chương 38 : Ðông Cung hỏi mẹ, hay tà chánh Bát Giới cỏng thây, biết giả chơn

Ngày đăng: 08:21 19/04/20


Khi ấy Thái Tử về tới thành, lén đi ngỏ sau vào hoàng cung.



Thời may gặp Hoàng Hậu đương khóc ngoài Cẩm hương đình.



Vì cớ nào mà Hoàng Hậu khóc?



Bởi canh tư thấy chiêm bao, nửa nhớ nửa quên, nên ra Cẩm Hương đình khóc lén, tuy lén mà có thế nữ theo hầu.



Thái Tử thấy Hoàng Hậu, liền quì xuống lạy mừng, Hoàng Hậu thấy con thì mừng lắm, hỏi rằng:



- Ba năm nay không thấy mặt con, mẹ nhớ quá sức, bữa nay gặp gỡ mới an lòng. Thái Tử tâu rằng:



- Xin mẹ bảo cung nhơn lui ra, đặng con tâu một chuyện.



Hoàng Hậu cũng y lời.



Thái Tử quỳ lạy tâu rằng:



- Xin mẹ đừng bắt tội con, thì con mới dám hỏi.



Hoàng Hậu nói:



- Mẹ con tình nặng mười phần, chuyện chi mà không dám nói? Mẹ chẳng hề chấp, con nói cho mau.



Thái Tử tâu rằng:



- Chẳng hay ba năm nay, tính cha tôi thương yêu mẹ ra thể nào, có đặng như mấy năm xưa, hay là khác ý.



Hoàng Hậu nghe hỏi kinh hãi, ôm con nói rằng:



- Nếu con không hỏi, thì mẹ dầu xuống chín suối cũng không rõ cớ gì, con hãy nghe mà xét lẽ?



Nói rồi than rằng:



Thuở trước màn loan tợ lửa hồng,



Ba năm gối phụng lạnh như đồng,



Ðêm thanh hỏi gióng tình dài vắn,



Người nói già suy hết cậy trông.



Thái Tử nghe mẹ nói mới bấy nhiêu, liền gở tay mà chạy, Hoàng Hậu kéo lại hỏi rằng:



- Con có chuyện chi cần gấp, nói chưa đủ việc liền đi.



Thái Tử tâu rằng:



- Mẹ ôi! Nói chuyện lâu không tiện, bởi ban mai vâng lệnh đi săn bắn, may gặp Ðường Tăng và Tôn Hành Giả có phép trừ yêu, thuật chuyện với tôi rằng:



- Hồi hôm Phụ vương ứng mộng rằng: Bị Toàn Chơn xô xuống giếng Bát giác lưu ly, nó giả hình Hoàng đế ba năm nay, không ai hiểu thấu. Nên ứng mộng cho Ðường Tăng, đưa Ngọc Khuê làm dấu tích, cậy Tôn Hành Giả trừ yêu, con không lấy làm tin nên hỏi gióng mẫu hậu. Nay nghe rõ như vậy, thiệt yêu quái giả hình.



Nói rồi đưa Ngọc Khuê cho mẹ.



Hoàng Hậu cầm xem, khóc rằng:



- Con ôi! Mẹ hồi hôm chiêm bao, thấy cha của con mình mẩy ướt dầm, nói chết cách oan ức, đã cậy Ðường Tăng trừ yêu và cứu mạng, cũng hiệp như lời con nói. Vậy thì mẹ cất bửu bối, còn con đi rước thầy cho mau, báo cừu cứu cha, đền ơn sanh thành dưỡng dục.



Thái Tử lên ngựa thẳng xông, đến chùa Bữu Lâm, thì mặt trời vừa chen lặn.



Khi ấy Thái Tử vào lạy Tôn Hành Giả và Ðường Tăng.



Tôn Hành Giả đỡ dậy hỏi rằng:



- Thái Tử hỏi Hoàng Hậu hay chưa?



Thái Tử thuật chuyện lại, Tôn Hành Giả cười rằng:



- Lạnh ngắt như đồng, chắc nó là đồng biến ra đó, để ta đốt nó cho. Ðiện hạ về trước kẻo tối tăm, để mai ta sẽ đến.



Thái Tử than rằng:



- Tôi vâng lệnh đi săn, tối ngày không đặng vật chi hết, bây giờ cũng khó nổi về! Tôn Hành Giả nói:



- Chuyện ấy có khó chi, sao không nói trước.



Nói rồi nhảy lên mây, niệm chú thâu Sơn thần Thổ Ðịa, bảo bắt giùm ít con thú, cho Thái Tử về thành, Sơn thần Thổ Ðịa vâng lệnh, truyền âm binh bắt những chồn, beo, nai, thỏ, đem nạp cho Tôn Hành Giả.



Tôn Hành Giả truyền bứt gân hết thảy, đem bỏ theo dọc đường về thành vua.



Khi ấy Tôn Hành Giả nhảy xuống thuật chuyện cho Thái Tử hay, Thái Tử tạ từ, truyền quân lui gót.



ọc đường gặp thú vật nằm vạ không biết bao nhiêu, quân nhơn mừng bắt đem về, đều khen điện hạ hồng phước.



Còn Tôn Hành Giả có chuyện ngủ không đặng, hết canh một ngồi dậy thưa với Tam Tạng rằng:



- Thầy ôi! Tôi xin thương nghị việc nầy với sư phụ.
- Long Vương có thuật chuyện rằng: Nhờ để châu định nhãn trên thây, nên còn tươi như mới chết.



Tôn Hành Giả nói:



- May lắm, may lắm! Một là hồn oan còn bận biệu, hai là giúp chúng ta thành công, vậy hiền đệ cỏng giùm một chút.



Bát Giới hỏi:



- Bây giờ mới cỏng đi đâu?



Tôn Hành Giả nói:



- Cỏng về chùa cho sư phụ.



Bát Giới lầm bầm rằng:



- Ðương ngủ ngon quá chừng, bị con khỉ gạt đi sanh lợi, té ra bửu bối đâu không thấy, bắt vớt thây ma, bây giờ tội gì mà cỏng nữa.



Tôn Hành Giả nói:



- Ngươi chẳng cỏng thì thôi, ta cũng không ép, ngay giò cho ta đánh hai chục thì thôi.



Bát Giới le lưỡi rồi nói rằng:



- Cây gậy tang của anh nặng quá, nếu đánh tôi hai chục, thì cũng như thân thể ông nầy.



Tôn Hành Giả nói:



- Muốn khỏi đòn thì cỏng.



Bát Giới vác tử thi nhảy khỏi vườn huê.



Tôn Hành Giả nổi trận dông đồng bay tới Bữu Lâm Tự.



Bát Giới tức mình quá, nghĩ thầm rằng:



- Con khỉ gạt mình cực quá, để về trước mặt thầy mình sẽ kếim điều trả đủa.



Nói rồi cỏng thây về bỏ trước hàng ba, vào kêu thầy mà nói rằng:



- Sư phụ ra trước hàng ba mà coi.



Tam Tạng hỏi:



- Coi giống chi đó?



Bát Giới thưa rằng:



- Tôn Hành Giả bảo tôi cỏng thây ông ngoại nó về đó, thầy ra xem thử thể nào.



Tam Tạng với Sa Tăng đồng mở cửa ra xem, thấy tử thi như sống, Tam Tạng buồn bực than rằng:



- Thương hại thay không biết bệ hạđời trước cừu oán chi với yêu quái, nên nay bị nó giết oan, bỏ vợ bỏ con, nội trào đều không biết.



Nói rồi rơi nước mắt.



Bát Giới cười rằng:



- Không phải tổ phụ chi của thầy, mà khóc kể dữ vậy!



Tam Tạng nói:



- Ðồ Ðệ ôi! Hễ người tu niệm thì lạt lòng. Thấy việc thảm không thương sao đặng, ngươi mở miệng mà cười lớn thiệt là không có lương tâm.



Bát Giới nói:



- Nếu tôi không có lương tâm, thì chẳng chịu vớt thây và cỏng, bởi anh tôi nói có phép cứu sống lại, nên tôi mới thỉnh về chùa.



Vừa nói và rảy tai văng nước ướt mình Tam Tạng.



Khi ấy Tam Tạng nói với Tôn Hành Giả rằng:



- Ngươi có phép cứu đặng một mạng, hơn lập bảy kiểng chùa, dầu thỉnh kinh công đức cũng không bằng cứu mạng.



Tôn Hành Giả nói:



- Thầy khéo nghe lời thằng điên nói bậy. Phàm con người chết 49 ngày trở lại, thì đã đi đầu thai, nay người chết đã ba năm, tôi cứu làm sao cho đặng!



Tam Tạng nghe nói hỡi ôi!



Bát Giới nổi giận nói rằng:



- Ấy là lời nói gạt thầy, sao lại cứu không đặng, thầy cứ niệm chú, chừng nào tử thi sống lại thì thôi.



Tam Tạng y lời, Tôn Hành Giả nhức đầu lòi con mắt.