Tây Du Ký

Chương 39 : Một hột thuốc linh trời đã nấy Ba năm chúa cũ mạng còn dài

Ngày đăng: 08:21 19/04/20


Khi Tôn Hành Giả nhức đầu chịu không nổi liền năn nỉ rằng:



- Thầy ôi! Xin đừng niệm nữa, để tôi chạy thuốc.



Tam Tạng hỏi:



- Ði kiếm ở đâu bây giờ?



Tôn Hành Giả thưa rằng:



- Trừ ra xuống Diên vương, mà lấy hồn vía.



Bát Giới nói:



- Thưa thầy, đừng nghe lời ấy, bởi sư huynh có nói trước với tôi rằng: Chẳng cần xuống Âm ti, ở trên dương gian cũng có thuốc.



Tam Tạng ngỡ thiệt, liền niệm chú, Tôn Hành Giả thưa rằng:



- Thầy đừng niệm nữa, để tôi kiếm thuốc trên dương gian.



Bát Giới thưa rằng:



- Xin thầy niệm hoài anh tôi phải phục.



Tôn Hành Giả nổi giận mắng rằng:



- Mi là súc vật, sao quyết hại ta.



Bát Giới cười ngất nói rằng:



- Tại anh hay khuấy tôi, nên tôi phải khuấy lại.



Tam Tạng hỏi:



- Dương gian có thuốc chi mà cứu đặng.



Tôn Hành Giả thưa rằng:



- Nay tôi đi tìm ông Thái Thượng xin một viên thuốc hườn hồn thì cứu vua Ô Kê mới sống.



Tam Tạng mừng rỡ hối đi.



Tôn Hành Giả nói:



- Bây giờ đã hết canh ba, tôi vừa khứ vừa hồi chắc sáng trắng đi về mới tới, nếu để cái thây nằm trơ trơ như vậy, e mất thể diện người sang, phải có ai ngồi khóc cầm chừng mới đặng.



Bát Giới nói:



- Thôi anh đừng nói dài vắn chi hết, phần tôi khóc chớ ai, anh cứ việc để tôi lo việc khóc.



Tôn Hành Giả nói:



- Ngươi khóc thử cho ta coi thử thế nào.



Bát Giới dụi con mắt khóc om sòm.



Tam Tạng thấy vậy động lòng, cũng sa nước mắt.



Tôn Hành Giả cười lớn nói rằng:



- Khóc như vậy là phải cách lắm, nếu ngừng nghỉ thì ta đánh hai chục hèo.



Bát Giới nói:



- Thì anh hãy đi cho mau, chớ tôi có tánh khóc dai, và khóc và la hai ba ngày mới nín.



Khi ấy Tôn Hành Giả nhảy lên mây, thẳng đến cung Ðâu Suất, gặp Thái Thượng đương nấu thuốc trong lò.



Thái Thượng lão quân liếc thấy Hành Giả, liền dặn học trò rằng:



- Chúng bây phải giữ gìn, có thằng ăn trộm thuốc rình mò đó.



Tôn Hành Giả nghe nói, bước tới bái và cười rằng:




Tôn Hành Giả tức mình trợn mắt ngồi đứng không yên.



Bát Giới thấy bộ lao chao, cười hoài cười hủy, Tôn Hành Giả nổi giận hỏi rằng: - Thằng điên, vui lắm hay sao mà cười dữ vậy?



Bát Giới cười ngất nói rằng:



- Anh nói tôi điên, mà anh lại điên hơn nữa, sao anh không chịu nhức đầu biểu niệm chú cẩn cô; thì biết ai chơn giả, tôi níu một người, Sa Tăng níu một người, yêu quái chạy đâu cho khỏi.



Tôn Hành Giả khen phải, liền bảo Tam Tạng niệm chú cẩn cô.



Tam Tạng niệm liền, Tôn Hành Giả nhức đầu như bửa, Tôn Hành Giả bảo thôi niệm, rồi hối thầy kia niệm chú cẩn cô.



Tam Tạng giả niệm lâm dâm Tôn Hành Giả không ngứa chút nào hết, Sa Tăng thấy vậy nắm tay, Bát Giới nói:



- Không biết niệm chú cẩn cô là yêu quái.



Nói rồi lầy cào cỏ đập liền.



Yêu quái kinh hãi xô Sa Tăng mà nhảy lên mây, Bát Giới Sa Tăng đều theo đánh. Tôn Hành Giả thấy ba người hỗn chiến, thì cười mà nói rằng:



- Yêu quái chạy ta như gà chạy mặt, nếu trợ chiến thì nó trốn đi. Chi bằng lén bay lên cao, ở trên đánh xuống. Tính rồi liền nhảy lên cao thấy ba người đồng lực.



Tôn Hành Giả muốn đập cho rồi.



Xảy nghe có tiếng kêu lớn rằng:



- Tôn ngộ khôngkhoan đánh đã.



Tôn hành giả ngó người lại, coi thấy Văn Thù Bồ Tát, Tôn Hành Giả bái và hỏi rằng: - Chẳng hay Bồ Tát đi đâu?



Văn Thù nói:



- Ta đến bắt con yêu quái cho ngươi.



Nói rồi lấy kiếng chiếu yêu soi nó.



Tôn Hành Giả dòm thấy trong mặt kiếng hiện hình sư tử lông xanh.



Tôn Hành Giả hỏi rằng:



- Ấy là con sư tử của Bồ Tát cưỡi, sao xuống thế thành tinh?



Văn Thù nói:



- Chẳng phải nó trốn ta, thiệt là vưng lịnh Phật mà xuống thế, bởi năm trước vua Ô Kê làm lành hay bố thí, nên Phật Tổ sai ta giả thầy chùa độ về Tây Phương, ta hỏi thử ít lời, vua Ô Kê nói không đặng, tức thì nổi giận, truyền trói tra tấn nước ba ngày đêm, bởi cớ ấy nên Phật Tổ sai Thanh Sư xô xuống giếng ba năm mà trừ tội ấy, nay đã mản hạn, các ngươi mới đặng thành công.



Tôn Hành Giả ngó lại thấy con yêu ấy đã đứng sững như chết rồi. Bát Giái, Sa Tăng cũng hầu mà nghe chuyện.



Khi ấy Tôn Hành Giả hỏi rằng:



- Tuy là trả cừu tư cũng phải, song phạm nhằm Hoàng Hậu, mất cách lịch sự rất nhiều.



Văn Thù nói:



- Nó chẳng hề phạm đến cung ngai có đâu động đến Hoàng Hậu, bởi nó là sư tử thiến thuở nay, Bát Giới nghe nói, chưa lấy làm tin, liền lại bên con yêu sư tử. Bởi thấy nó đứng chết cứng, nên mới dám rờ.



Bát Giới làm trây rờ thử, rồi cười ngất nói rằng:



- Thiệt là có tiếng không có miếng, chẳng say rượu cũng mang tiếng mang bầu!



Tôn Hành Giả cười rằng:



- Vậy thôi Bồ Tát thâu nó mà đem về.



Văn Thù nói:



- Súc sanh chưa hiện nguyên hình lại, còn đợi chừng nào?



Con yêu quái ấy hiện hình sư tử.



Văn Thù lên cỡi về Ngũ Ðài Sơn.