Tây Du Ký

Chương 43 : Yêu quái Hắc Hà mưu bắt sải Ðộng cung Tây Hải tới thâu cù

Ngày đăng: 08:21 19/04/20


Nói về Quan Âm thấy Thiện Tài ngã lăn, mới thôi niệm chú, Thiện Tài hết đau hết nhức, coi lại trên đầu và tay chơn đều có Kim cô. Biết là vật ấy riết lại làm đau làm nhức, nên rán sức cổi hoài, mà cổi không đặng, vì nó dính liền với da thịt, cổi chừng nào đau chừng nấy, không biết tính làm sao.



Khi ấy Tôn Hành Giả xem thấy cười rằng:



- Bồ Tát biết tánh nàng không chịu ở, nên cho đeo vòng vàng cho vui lòng.



Thiện Tài nghe càng giận thêm, đâm Hành Giả một giáo.



Tôn Hành Giả chạy núp sau lưng Quan Âm mà bạch rằng:



- Xin Bồ Tát niệm chú cho mau!



Quan Âm cầm nhành dương nhúng nước cam lộ rảy cho Thiện Tài mà bảo rằng: "Nhập lại!".



Thiện Tài quăng giáo chắp hai tay, vì cặp Kim cô nó dính lại.



Thiện Tài lấy tay ra không đặng, mới chịu phép lạy Phật Quan Âm. (Nên nay bức tượng Quan Âm có vẻ Thiện Tài đeo Kim cô năm cái, chắp tay lạy Phật).



Khi ấy Quan Âm cầm Tịnh bình chúc xuống và niệm chú nước tuôn ra chảy về biển, còn cái bình không.



Rồi nói với Hành Giả rằng:



- Tuy Thiện Tài đã quy y, song còn tánh rừng rú, để ta bắt nó nhứt bộ nhứt bái, cho tới Phổ đà sơn, còn ngươi về cứu thầy cho kiếp.



Tôn Hành Giả mừng rở từ tạ lui về. Còn Thiện Tài nhứt bộ nhứt bái tới gành Lạc đà, rồi lạy Phật Quan Âm 53 lạy mới thành chánh quả.



Nói qua Tôn Hành Giả về gần tới rừng Tòng, thấy Sa Tăng đương dắt ngựa đi kiếm, anh em gặp nhau mừng rỡ, Sa Tăng hỏi thăm rằng:



- Anh đi thỉnh Bồ Tát đã lâu lắm, sao bây giờ mới về?



Tôn Hành Giả thuật chuyện lại, Sa Tăng mừng rở mười phần. Anh em đồng nhảy khỏi suối, xông vào động giết yêu tinh, mở túi da thả Bát Giới ra, sau mở Tam Tạng, và thuật chuyện vân vân. Tam Tạng quì day mặt về hướng Nam, lạy tạ ơn Bồ Tát.



Còn Sa Tăng coi dọn cơm, thầy trò đồng ăn uống. Rồi cùng nhau ra khỏi động, thẳng chỉ Tây Phương.



Cách một tháng đi đến cụm rừng kia, Tam Tạng nghe tiếng sóng bủa.



Liền hỏi rằng:



- Các đồ đệ ôi! Tiếng sóng ở đâu dữ vậy?



Tôn Hành Giả cười rằng:



- Ba đứa tôi không nghe tiếng sóng, sao có một mình thầy nghe mà thôi, chẳng qua thầy nghi quá, nên quên hết tâm kinh!



Tam Tạng nói:



- Từ khi Ô Sào thiền sư truyền tâm kinh đến nay, ngày ngào ta không đóc! Thầy quên câu nào ở đâu?



Tôn Hành Giả thưa rằng:



- Thầy quên câu nầy: Vô nhãn nhỉ tỉ thiệt thân ý. Nghĩa là: Không biết tới con mắt, lổ tai, lỗ mũi, cái lưởi, cái mình, cái ý. Nên người tu hành, con mắt chẳng xem sắc tốt, lỗ tai chẳng nghe tiếng tục tiểu, lỗ mũi chẳng ngửi hơi thơm, cái lưỡi chẳng nếm mùi ngon, cái mình chẳng thèm sung sướng, cái ý chẳng hay vọng tưởng, ấy là trừ sáu môi giặc trong mình. Chớ thầy trong ý hay nghi sợ yêu quái, lỗ tai nghe tiếng sóng cũng giật mình, sao gọi là nhờ tâm kinh, e đi Tây Phương không đặng.



Tam Tạng nói:



- Ta nghĩ từ khi phụng chỉ ra khỏi Trường An, chải gió tắm mưa, ăn sương nằm tuyết, biết ngày nào đến Phật mà thỉnh kinh.



Tôn Hành Giả nói:



- Thầy cứ nhớ quê hương hoài, thì đi khó tới Tây Phương lắm. Nếu bền lòng tri chí, lẽ nào thỉnh chẳng đặng bửu kinh.



Bát Giới nói:



- Nếu bị yêu bắt mãi, dục dặc như vầy hoài, dầu đi một ngàn năm cũng không tới Phật.



Sa Tăng nói:



- Nhị ca với tôi tuy bất tài, song bền lòng quảy gánh đi hoài, cũng có ngày đặng thành chánh quả.



Giây phút đi khỏi cụm rừng, đến mé sông lớn; nước đen như mực, sóng bủa có vòi! Tam Tạng hỏi rằng:



- Ðồ đệ ôi! Nước gì đen dữ vậy?



Bát Giới nói:



- Tại thợ nhuộm đổ chàm.



Sa Tăng nói:



- Không phải đâu, chàm gì đen dữ vậy? Chắc là gần lò mực, họ rửa mực đen nước cả sông.



Tôn Hành Giả dứt rằng:
- Tiểu Ðà không biết Ðại Thánh nên lầm. Nay anh tôi bắt rồi nhờ ơn Ðại Thánh không giết, tôi cám nghĩa muôn đời. Sư phụ và lịnh đệ tôi còn cầm tại phủ, xin Ðại Thánh tha trói, tôi về đem hai vị trả liền.



Thái Tử Ma Ngang thưa rằng:



- Thằng nầy gian trá mười phần, nếu thả ra e nó phản phúc.



Sa Tăng nói:



- Tôi biết chỗ, xin đi xúông đó cứu thầy.



Nói rồi rủ Hà thần đồng nhảy xuống sông đi tới dinh không thấy Tiểu yêu, vì nó thất kinh trốn hết. Vào sau dinh cứu Tam Tạng và Bát Giới đưa lên.



Khi ấy Bát Giới thấy Yêu Ðà bị trói ké, liền xách cào cỏ lại nói rằng:



- Súc sanh, nay mi hết kể ăn ta, ta đập một Ðinh ba cho nát óc.



Tôn Hành Giả can rằng:



- Thôi em tha nó chẳng giết làm chi, ấy là vị tình Tây Hải Long Vương và Thái Tử. Thái Tử Ma Ngang thưa rằng:



- Tôi chẳng dám ở trễ, nay cứu đặng sư phụ, tôi dẫn Yêu Ðà về nạp. Tuy Ðại Thánh không giết, chớ cha tôi cũng phạt một cách nặng nề.



Tôn Hành Giả nói:



- Vậy thì ngươi lãnh nó đem về cung, và nói ta gởi lời cám ơn lịnh tôn, sau sẽ đàm đạo.



Thái Tử Ma Ngang vân lời.



Còn Hà thần tạ ơn Tôn Hành Giả.



Tam Tạng nói:



- Ðồ đệ! Nay tính làm sao mà qua sông?



Hà thần nói:



- Xin lão gia lên yên, đừng lo việc ấy. Có tôi đi trước dẫn đường.



Nói rồi làm phép nước cạn khô một khúc sông như lộ.



Thầy trò qua khỏi lên bờ, nước đầy lại như cũ.



Nói về thầy trò qua khỏi sông, đi cũng lâu ngày lắm. Cuối tháng ba, đương đi thong thả, xảy nghe tiếng hò hét đông người, dường như binh ó!



Tam Tạng kinh hãi, ngó ngoái hỏi rằng:



- Chuyện chi mà inh ỏi như vậy?



Bát Giới nói:



- Chắc là lỡ non sụp đất.



Sa Tăng nói:



- Tôi nghe như sấm sấm rầm rầm.



Tam Tạng nói:



- Ta nghe như binh mã thì phải.



Tôn Hành Giả cười rằng:



- Chắc là bàn không trúng hết thảy, để Lão Tôn coi thử thể nào?



Nói rồi nhảy lên mây ngó xuống, thấy trước xa có một cái thành. Coi lại chỗ có tiếng tăm cũng gần, hơi hào quang nhấp nháng, chớ không phải khí yêu.



Tôn Hành Giả ngẫm nghĩ rằng:



- Chỗ tử tế hiền lành, sao tiếng tăm lại ó ré?



Coi cho kỹ thì là các hòa thượng đẩy xe, đồng hè với nhau niệm Ðại lực vương Bồ Tát, rập một lượt nên tiếng nghe vang.



Khi ấy Tôn Hành Giả nhảy xuống cho gần mà coi, thấy trong xe chở những cây súc, ngói, gạch, đẩy lên chót núi, lớp thời đứng trên cao kéo lên.



Ở trên núi có hai cái ải, trước cửa ải là đường xe dốc đỗ, kéo và đẩy cũng khó lên. Con các sải đều ăn mặc rách rưới, coi chẳng khác tội nhơn!



Tôn Hành Giả nghĩ thầm rằng:



- Có khi làm chùa thì phải! Sao không đụng nhơn công, các sãi phải ra sức như vậy?