Tây Du Ký

Chương 95 : Hành Giả biết yêu, trừ Ngọc Thố Thiên Bồng nhớ tật, níu Hằng Nga

Ngày đăng: 08:22 19/04/20


Tôn Hành Giả thấy thầy có nết như vậy, thì khen thầm rằng:



- Ðáng ông hòa thượng lắm, tuy tai phàm mắt thịt mà thấy sắc không mê, chẳng mến giàu sang không tham lợi lộc! Ta phải ráng cứu kẻo tội nghiệp thầy.



Xảy thấy Hoàng Hậu dắt Công Chúa lại gần, lạy chúc vạn tuế.



Tam Tạng run cằm cặp hồn vía lên mây!



Tôn Hành Giả coi rõ trên đầu Công Chúa có một điểm khí yêu, song không dữ cho lắm. Liền bay lại nói nhỏ bên tai Tam Tạng rằng:



- Thầy ôi! Công Chúa giả.



Tam Tạng nói nhỏ lại rằng:



- Biết là giả, làm sao cho nó hiện hình.



Tôn Hành Giả nói:



- Ðể tôi hiện hình bắt nó?



Tam Tạng nói:



- Không đặng, không đặng, chẳng nên kinh giá, để Hoàng đế và Hoàng Hậu lui ra rồi sẽ hay.



Tôn Hành Giả tánh nóng nảy đợi không đặng, hiện nguyên hình nhảy lại chụp Công Chúa và hét lớn rằng:



- Nghiệt súc, ngươi cả gan lộng giả thành chơn còn chưa vừa ý, lại muốn hại tới thầy ta.



Khi ấy vua Thiên Trúc thất kinh chết đứng.



Hoàng Hậu về bò càng, cung nga thế nữ chạy mất hết!



Còn Tam Tạng vừa run vừa ôm vua Thiên Trúc mà tâu rằng:



- Xin Bệ Hạ đừng kinh hãi. Ấy là đệ tử tôi hiện hình, mà bắt Công Chúa giả.



Khi ấy con tinh biết lậu sự rồi, nó vùng khỏi Hành Giả liền cởi áo và bỏ đồ nữ trang chạy ra miếu Thổ Ðịa lấy cái chày đâm thuốc như đoản côn.



Tôn Hành Giả đuổi theo, náo quay lại đánh một chày.



Tôn Hành Giả giựt thiết bảng ra đở.



Hai người đánh tại vườn hoa.



Giây phút nó nhảy lên nữa lừng.



Tôn Hành Giả liền nhảy theo đánh.



Bá tánh xem thấy vở mật, nội trào coi cũng hết hồn, Tam Tạng kêu và nói lớn rằng:



- Ai nấy đừng hãi kinh, ấy là yêu tinh giả hình Công Chúa, để học trò tôi bắt nó, thì biết cội rễ rõ ràng.



Còn mấy bà Quý Phi lấy trâm nĩa áo dưới đất đưa cho Hoàng Hậu xem rồi phán rằng:



- Thiệt y phục của con ta. Song nó đã để mình trần mà đánh với hào thượng trên mây, chắc là loài yêu quái mới đằng vân đặng.



Vua Thiên Trúc nói phải, quan quân xét lại mới tỉnh hồi, đồng coi hai người hổn chiến trên mây, hơn nữa ngày không phân thắng bại, ai nấy đều lấy đầu!



Còn Tôn Hành Giả giận quá, quăng thiết bảng lên, bảo:



- Biến biến.



Thiết bảng liền biến ra cả trăm cái, đánh đập tứ bề, con tinh hóa gió lên mây.



Tôn Hành Giả bay lên đuổi mãi, đu thét tới Tây Thiên Môn, thấy cờ xí phất phơ, Tôn Hành Giả kêu lớn nói rằng:



- Mấy người giữ Tây Thiên Môn phải đón yêu tinh lại, đừng để nó chạy qua!.



Khi ấy Hộ Quốc Thiên Vương nghe kêu, liền dẫn tứ Nguơn soái, đem binh cản lại. Con tinh đi tới không đặng, tức mình trở lại đánh liều mạng với Hành Giả.



Tôn Hành Giả coi lại thấy đoản côn của con yêu, một đầu lớn, một đầu nhỏ, coi như cái chày đâm thuốc, liền nực cười hỏi rằng:



- Nghiệt súc, ngươi cả gan dám lấy chày mà cự với thiết bảng của Lão Tôn!




- Ta lên trời cũng đặng, hạ xuống nữa lừng! Chẳng hay có lão sư ở trong chùa hay chăng? Bảo ra đặt bàn hương án tiếp giá. Vì VuaThiên Trúc và Hoàng Hậu bá quan đi với thầy ta gần tới cửa núi. Các sải nghe nói kinh hãi, không hiểu cớ gì! Liền vào bạch với thầy như vậy như vậy.



Khi ấy lão Hòa Thượng ra mắt Tôn Hành Giả, rồi quỳ lạy rằng:



- Lão gia gia ôi! Chuyện công chúa ra thể nào?



Tôn Hành Giả thuật hết các việc.Lão Hòa Thượng lạy tạ ơn.



Tôn Hành Giả hối rằng:



- Dọn bàn hương án, mà tiếp giá cho mau!



Các sải nghe rõ đầu đuôi, mới biết nàng ấy là công chúa, không phải yêu tinh, ai nấy nữa mừng nữa sợ.



Liền mặc áo cá sa, đặt bàn hương án, dộng chuông đánh trống vang tai!



Giây phút vua Thiên Trúc ngự đến cửa núi, các sải đồng quỳ lạy tiếp giá.



Vua Thiên Trúc thấy Hành giả đứng trong chùa!



Vua Thiên Trúc phán hỏi rằng:



- Ðại Thánh tới đây hồi nào vậy?



Tôn Hành Giả cười rằng:



- Lão Tôn vung vai một cái, đã tới cửa chùa, sao ai nấy đi quá lâu, sao bây giờ mới tới? Nhắm chừng cũng có nữa ngày!.



Khi ấy Tam Tạng thỉnh vua vào chùa, đến sau liêu, nghe công chúa còn giả điên, nói xàm inh ỏi!



Tam Tạng chỉ và nói rằng:



- Công Chúa ở trong phòng đó.



Lịnh truyền mở khóa phá cửa, Hoàng Hậu bước vào, liền ôm con mà khóc!



VuaThiên Trúc cũng tiếp theo! Sáu tròng đều ôm lụy khóc một hồi, rồi truyền hâm nước cho công chúa tắm rửa thay y phục như xưa, liền đỡ lên kiệu, khiêng về cung lập tức.



Còn Tôn Hành Giả chắp tay bái vua Thiên Trúc mà tâu rằng:



- Xin Bệ Hạ y tâu?



VuaThiên Trúc đáp lễ hỏi rằng:



- Ðại Thánh muốn bảo chuyện chi, trẫm cũng vưng lời cả thảy.



Tôn Hành Giả tâu rằng:



- Tên núi nầy là Bá Cước, bởi Bá Cước là trăm cẳng nên nhiều loài rít thành tinh, đón bộ hành mà cắn, xin Bệ Hạ truyền chỉ cho một ngàn con gà cồ, thả vào trong núi, cho nó ăn những ngò công, thì mới tuyệt loài ấy, và sửa tên núi lại cho tốt. Còn chùa nầy có ơn nuôi công chúa, cũng nên sùng tu lại, và phong tặng cho thầy cả mà đền ơn.



VuaThiên Trúc phán rằng:



- Phải lắm phải lắm.



Liền cải tên núi ấy lại là Bửu Hoa Sơn, ban chỉ tuyển gà trừ rít, và truyền chỉ quan công bộ cất chùa lại, phong lại là:



- Sắc kiến Bửu Hoa Sơn Cấp Cô Bố Kim Tự.



Phong lão Hòa Thượng làm chức Báo Quốc Tăng Quan, cứ mỗi tháng cấp lương ba mươi sáu thạch gạo trắng, tiền Bảo Quốc Tăng Quan có tạ thế, cũng chọn một vị đệ tử làm chứa ấy ăn lộc luôn luôn, mấy đời cũng vậy, các sải mừng rở tạ ơn; rồi đưa vua về nước.



Ðoạn Vua Thiên Trúc về đền, dọn tiệc đoàn viên đãi rất trọng thể, công chúa tạ ơn bốn thầy trò, thờ tại Trấn Hoa các, Tam Tạng từ giả đi thỉnh kinh, VuaThiên Trúc cầm hoài, đãi tiệc luôn tám bữa.



Tam Tạng vào đền tạ từ nữa, VuaThiên Trúc biết cầm lâu không đặng, truyền đem bạc vàng hai trăm đính, châu báu một mâm mà tạ ơn.



Bốn thầy trò không chịu lãnh. Vua Thiên Trúc truyền dọn bốn cổ xe, đưa bốn thầy trò cách trọng thể chúa tôi ngồi kiệu đi đưa.



Còn các sải chùa Bố Kim cũng muốn qua Tây Phương nên đi theo mãi.



Khi ấy Tôn Hành Giả sợ các sải theo báo hại, trể nải ngày giờ, nên làm phèp hóa một trận dông, các sải sợ cát vô con mắt đều nhắm lại!



Bốn thầy trò đi mới đặng xa, lặng giông các sải mở mắt ra, không thấy dạng bốn vị, bơ ngơ ngáo ngát phải trở về chùa.