Tây Lam Yêu Ca

Chương 159 : Nghi Thức Hoàng Gia (2)

Ngày đăng: 21:25 18/04/20


Hôm nay dân chúng Tây Lam có thể nói đã mở nhãn giới. Nghi thức long trọng cử hành trước mặt bọn họ, để bọn họ có thể chiêm ngưỡng phong thái hoàng gia. Đồng thời cũng chứng thực tin đồn Tây Lam Cửu điện hạ đột nhiên được hoàng đế oai hùng vĩ đại của bọn họ sủng ái tuyệt đối không phải nói ngoa.



Nhìn loan giá đế vương Tây Lam chậm rãi tiến tới cùng đội ngũ lễ nghi long trọng, tất cả mọi người trong Tây Lam đế đô, từ dân chúng bình dân tới quý tộc đều bị tình trạng long trọng trước mắt dọa sợ.



“Cửu điện hạ rốt cuộc là ai, vì sao trước kia ta chưa từng nghe nói qua? Ta chỉ nghe Tây Lam hoàng đế bệ hạ có 8 vị hoàng tử thôi a, từ khi nào lại có thêm một vị?” Một thiếu niên phục sức hoa lệ ngồi trong một tòa tửu lâu ngay con đường loan giá đi ngang không khỏi nghi hoặc hỏi.



Mà ngồi cùng bàn thiếu niên, còn có một thiếu niên mặc hắc y. Chẳng qua so với vị thiếu niên vừa nói chuyện, người này toàn thân bao phủ hơi ám hắc ám quỷ dị dị thường, nếu không để ý có thể không cảm nhận được sự tồn tại của thiếu niên hắc y này.



“Vị tiểu huynh đệ này, ngươi không phải người Tây Lam đi!” Có lẽ nghe được nghi hoặc của thiếu niên, một thanh niên tuấn mĩ ngồi gần bàn bọn họ đột nhiên đứng lên, đi qua bên này, tới trước mặt vị thiếu niên đến từ nước khác, tao nhã nói.



“Sao ngươi biết, ta quả thực không phải người Tây Lam, ta tới từ Đông Lăng.” Thiếu niên hiển nhiên có chút kinh ngạc vì thanh niên này tới quá gần, bất quá lập tức liền bỏ qua. Đã có một người Tây Lam muốn giải thích nghi hoặc, hắn đương nhiên vui vẻ lắng nghe.



“Đông Lăng a! Là một trong số cường địch không thể bỏ qua của Tây Lam. Tuy lão hoàng đế Đông lăng quốc tựa hồ đã bắt đầu ngu ngốc, nhưng cũng không thể bỏ qua khả năng lão cáo già đó chỉ giả vờ hồ đồ.” Thanh niên tuấn mỹ thì thào, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện trọng đại gì đó.



“Vị đại ca này, ngươi đang nói gì a!”



“A, không có gì, ta chỉ nghe nói sứ giả Đông Lăng đã tới rồi, lẽ nào sứ giả được cử tới lần này chính là hai vị tiểu huynh đệ?”



“Sao có thể? Ta cùng đồng bạn chỉ là hai thiếu niên mà thôi, sao có thể là sứ giả được Đông Lăng quốc phái tới chúc mừng Tây Lam hoàng đế bệ hạ chứ, đại ca, ngươi thực thích nói đùa, ngươi nhìn chúng ta giống người có thân phận như vậy sao?”



Thiếu niên cười thực thẳng thắn, ánh mắt nhìn thanh niên trước mặt hoàn toàn không có chút chột dạ. Điều này làm thanh niên không khỏi dao động, chẳng lẽ mình nhìn nhầm rồi? Chính là trên người hai vị thiếu niên này, quả thực có khí chất rất đặc biệt.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Muốn chết cũng đừng kéo ta theo a, ngươi có biết vừa rồi ngươi tiến thêm một bước thì cả đám thị vệ sẽ xông tới chém nát ngươi.” Sau khi kéo thiếu niên hắc y vào một ngỏ nhỏ, thiếu nhiên hoa phục nhịn không được gào lên, giọng nói tràn ngập phẫn nộ, nhưng mà đối với cái tên hũ nút này cuối cùng cũng không có cách nào.



“Thật xin lỗi.” Thiếu niên hắc y rốt cuộc nói chuyện, nhưng gương mặt vẫn còn rất nôn nóng, nhìn bóng dáng loan giá đế vương dần dần đi mất, thiếu niên hắc y tựa hồ vẫn còn muốn đuổi theo, cũng may có người sống chết kéo lại.



“Hắc Nguyệt, ngươi rốt cuộc phát điên cái gì vậy, đừng quên mục đích ngươi tới Tây Lam, nếu ngươi không muốn chết bây giờ thì cứ đuổi theo đi.” Kia chính là loan giá Lam Đế a, bây giờ xông loạn tới. Muốn làm cái gì cũng chưa kịp đã bị xem là thích khách giết chết.



“Ta không quên.” Chính là… Thiếu niên hắc y, cũng chính là Hắc Nguyệt, nhìn loan giá đế vương ngày càng xa, trong lòng không hiểu sao không thể bình tĩnh được. Giống như, nơi đó có thứ gì đó ràng buộc hắn. Nếu bảo hắn cẩn thận nghĩ lại thì hắn cũng không thể nói được đó là cảm giác gì. Nơi đó rốt cuộc có thứ gì, vì sao lại làm mình để ý như vậy, thậm chí không để ý tất cả muốn lao tới xốc tấm màn tơ hoa lệ kia lên, nhìn xem bên trong rốt cuộc có thứ gì hấp dẫn mình.



Hắc Nguyệt lần đầu tiên tới Tây Lam, nơi có thứ gì đó kêu gọi hắn? Đó không phải là loan giá đế vương sao? Như vậy người bên trong nhất định là Lam Đế bệ hạ, nhưng hắn không cảm thấy mình cùng Lam Đế bệ hạ có quan hệ gì cả.



“Hắc Nguyệt, chúng ta đi thôi. Đừng nhìn nữa, đi mất rồi.” Thiếu niên túm lấy Hắc Nguyệt tựa hồ không cam lòng rời đi. Mà Hắc Nguyệt cảm thấy nếu bây giờ bỏ đi, có thể sẽ bỏ qua một chuyện rất quan trọng. Nhưng thiếu niên nói đúng, nếu bây giờ hành động thiếu suy nghĩ thì sẽ không đạt được mục đích tới Tây Lam lần này, hắn tuyệt đối không thể chết như vậy.



Thần nhi, thực xin lỗi, ta bây giờ vẫn chưa thể tới gặp ngươi. Bất quá Thần nhi, khi ta tới cửu tuyền tìm ngươi, ta nhất định sẽ kéo Đế Luyện Tà theo cùng, để hắn phải sám hối vì những chuyện đã làm thương tổn ngươi.



“Hắc Nguyệt, đi thôi đi thôi, đừng lưu luyến nữa. Kia là Lam Đế a, là nam nhân có quyền thế bậc nhất Thương Lam đại lục, cho dù chúng ta là vương của Đông Lăng quốc cũng không dám đắc tội người này, ngươi không muốn tự tìm tử lộ đi.”



“Ân, đi thôi.” Nhìn một cái về hướng làm trái tim mình không thể bình tĩnh kia, Hắc Nguyệt cuối cùng cũng không đuổi theo, xoay người rời đi.