Tây Lam Yêu Ca

Chương 226 : Nguyệt Bán

Ngày đăng: 21:26 18/04/20


Huân nhi trêu đùa tiểu miêu ly đáng yêu bên chân, mặc cho nó dùng ánh mắt ai oán nhìn mình, giống như đang chỉ trích thiếu niên tuyệt mỹ vô lương. Nhảy dựng lên muốn đoạt lấy thượng phẩm ma tinh trong tay thiếu niên làm nó có cảm giác rất thân thiết này, cơ mà cơ thể nó quá nhỏ, chân lại ngắn, tuy kiên trì không ngừng nhảy lên nhưng vẫn như cũ chỉ có thể trừng mắt thèm muốn.



“Ta đã nói rồi, chỉ cần ngươi có thể dựa vào bản lĩnh của mình, cướp đi khối thượng phẩm ma tinh trong tay ta, ta sẽ thưởng cho ngươi thêm một khối ma tinh tinh khiết cho ngươi làm bữa trưa a. Bất quá nếu ngươi không làm được, trưa nay không có điểm tâm nga.



Nguyệt Bán, ngươi phải biết đây là một thế giới mạnh được yếu thua, nếu ngươi quá yếu sẽ biến thành bát canh ngon cho người khác nga! Ta cũng không phải đe dọa ngươi. Ngẫm lại xem, vài ngày trước ngươi bị người ta nhốt trong kết giới bi thảm cỡ nào, không có tự do, không thể nhìn thấy bầu trời trong xanh, cũng không thể mài móng vuốt nhỏ xinh của ngươi. Đây là sự thực a!”



“Miêu miêu miêu…” Tiểu ly miêu đáng yêu cuộn thân hình nhỏ nhắn, kháng nghị nhìn thiếu niên tuyệt mỹ dựa vào người nam nhân ngồi cạnh bàn mà nó tự nhận là chủ nhân kia.



Hai móng vuốt sắc bén nho nhỏ không quên cào cào trút giận lên chân bàn, lưu lại trên đó mấy dấu vết thật sâu. Miêu miêu, vi sao vài hôm trước thiếu niên còn là một tinh linh tinh thuần xinh đẹp, mà hiện giờ lại có cảm giác vô cùng tà ác a?



“Kháng nghị không có hiệu quả!” Huân nhi rõ ràng xem hiểu ý tứ trong mắt tiểu thú, nhưng lại vừa cười tươi rói như xuân phong vừa nói ra những lời làm tiểu thú vô cùng căm giận. Đương nhiên, tiểu ly miêu bị gọi là Nguyệt Bán kia hiện giờ không hề cảm giác được ôn nhu trong nụ cười ôn nhu kia.



“Huân nhi, ngươi nha! Lén mang mang vật thí nghiệm của Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng đi, hai lão viện trưởng hiện giờ nhất định đã gấp tới độ lục tung mọi thứ để tìm nó rồi.” Tây Lam Thương Khung cầm cái muỗng nhỏ tinh xảo trong tay, nhẹ nhàng uy tới bên miệng bảo bối dựa trong lòng ngực mình, giọng điệu sủng nịch.



“Không có nga, phụ hoàng, Huân nhi giúp Cáp Lý Tư gia gia cùng Phí La Nhĩ gia gia chứ bộ. Kết giới kia tuy lợi hại nhưng không thể trụ được bao lâu, một khi Nguyệt Bán quen với kết cấu thì sẽ không nhốt được nó nữa. Đến lúc đó vật nhỏ tức giận sẽ làm hai lão gia gia đau đầu a. Huân nhi đang hỗ trợ nga!”


Vừa nãy bất quá chỉ hù dọa Nguyệt Bán một chút mà thôi, Tiểu Di Tử kì thực cũng không dám làm gì nó, dù sao cũng là sủng vật mà điện hạ nuôi dưỡng. Bất quá hiểu quả rõ ràng rất tốt.



Sau này, Thiểm Điện Nguyệt Bán đứng vị trí thứ ba trong mười đại ma thú chấn động Thương Lam đại lục, trừ bỏ chủ nhân của nó cùng những nhân vật lợi hại bên cạnh, người nó không dám chọc nhất chính là Ám Nguyệt Di, thực lực người này so với nhân loại cũng có thể coi là lợi hại, nhưng so với Nguyệt Bán khi đó thì chỉ là nhân loại nhỏ yếu.



Điều này chính là một trong tám đại bí ẩn của Thương Lam đại lục, thậm chí ngay cả chủ nhân Nguyệt Bán cũng không biết nguyên nhân. Này có thể xem là bóng ma không thể xóa nhòa bị lưu lại từ lúc bé đi! Đương nhiên, Tiểu Di Tử hiện giờ cũng không biết.



Mà ngay lúc Tiểu Di Tử chuẩn bị cởi bỏ trói buộc trên người Nguyệt Bán thì đột nhiên cảm thấy phía sau truyền tới một trận dao động ma lực rất nhỏ. Sau đó, thiếu niên cảm nhận được một luồng hơi thở quen thuộc.



“Nguyệt Di.”



“Sư tôn!” Lúc nghe thấy âm thanh không hề có chút cảm tình phập phồng vang lên, cơ thể Tiểu Di Tử không khỏi cứng ngắc một trận. Chậm rãi xoay người, thiếu niên quả nhiên nhìn thấy nam nhân một thân thuần đen tràn ngập cảm giác áp bách kia.



Nguyệt Di, Ám Nguyệt Di! Từ đêm đó vốn cứ ngỡ mình phải chết không thể nghi ngờ ở hậu cung hiểm ác, thiếu niên đột nhiên bị một nam nhân tràn ngập nguy hiểm cùng u ám mang đi, sau đó Tiểu Di Tử không còn tồn tại. Gia nhập ám cung của Lam đế bệ hạ, trở thành đệ tử nhập thất của sư tôn, Ám Nguyệt Di từ nay về sau chính là tên của hắn.



Hắn, Ám Nguyệt Di, từ nay về sau chính là ám ảnh của Tây Lam Cửu điện hạ, một ám ảnh đứng ngoài sáng bảo hộ thiếu niên tuyệt mỹ kia.