Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ
Chương 54 : Cuộc tìm kiếm lúc nửa đêm
Ngày đăng: 01:41 19/04/20
An An, cô đang lo lắng sao? Một nữ nhân tốt như vậy mà tại sao Mục Nham không biết trân trọng. Nếu là anh, nhất định anh sẽ đối đãi với nàng thật tốt.Thật đáng tiếc, nàng là vợ của bạn thân nhất của anh. Vì anh chậm một bước nên đã để lỡ mất nàng. Từng chút, từng chút một, trái tim anh rung động vì nàng, nhưng chính anh cũng không hiểu tại sao lại như vậy, cảm giác rất lạ lẫmLúc này, tại biệt thự nhà họ Mục, Diệp An An vừa tắt điện thoại, lai một lần nữa gọi vào số di động của Mục Nham, vẫn tắt máy. Anh không ở cùng với bọn Ti Hạo, vậy rốt cuộc là anh đã đi đâu mới được chứ? Tiểu Phương nói, anh luôn đi khuya như vậy. Liệu có thể nào anh vẫn ở công ty không? Nghĩ vậy, nàng mặc vội quần áo, mở cửa, bước ra ngoài. Gió lạnh thổi vào nàng tê buốt, đau đớn, nhưng so với sự lo lắng của nàng hiện tại, không làm cách nào ngăn được.Nàng muốn đến công ty một lần, bất kể anh có ở đó hay không, bất kể có phải anh đang ở cùng môt người đàn bà khác hay không? Nàng chỉ muốn biết rằng anh vẫn bình an mà thôi. Lúc này, gió đông rất lạnh, hơn nữa giờ lại là ban đêm. Mà nàng thì lại ăn mặc phong phanh. Cái lạnh khiến khuôn mặt nàng hơi tái, ngay cả thần sắc cũng trở nên xanh xám. Nàng không ngừng xoa xoa hai bàn tay. Hiện tại, ngay cả sự an toàn của nàng cũng không được đảm bảo. 11h đêm, một cô gái đứng một mình ở bên đường chờ xe, vạn nhất gặp người xấu thì ai sẽ đến giúp nàng đây? Lúc này, trong đầu nàng chỉ có anh, lo lắng cho anh. Cái khác nàng không để ý tới.Có lẽ vận khí của nàng tốt, cũng có thể là ở hiền gặp lành, buổi tối tuy rất ít xe nhưng nàng lại gặp được một nữ taxi. Cô ta lôi nàng lên xe, rồi thẳng hướng tập đoàn Mục thị đi tới. Từ bên trong xe, nhìn ra bên ngoài, trừ một vài chiếc ô tô, còn đều rất thưa vắng. Buổi tối lạnh như vậy, quả thật, rất ít người ra ngoài.Xuống xe, sau khi thanh toán tiền, nàng ngước nhìn lên tòa nhà của tập đoàn Mục Thị. Lúc này, cả tòa nhà đang chìm trong bóng đêm, chỉ có một chút ánh sáng le lói hắt ra từ chỗ của mấy người bảo vệ. Mặc dù, không thể nhìn rõ hình dáng cụ thể, nhưng trước mặt nàng là một tòa nhà rất rộng lớn, rất tráng lệ. Gió lạnh lùa xuyên qua lớp áo khiến nàng bất giác hơi rụt cổ lại.Đây chính là tập đoàn Mục Thị? Nàng rất ít khi đến đây, và cũng không thể đến đây. Nơi này là vương quốc của anh, là nơi anh làm việc. Tòa nhà này cao tới 28 tầng, nó cũng giống như anh vậy. Tầng cao nhất chính là văn phòng của anh. Nàng có nghe nói qua, nhưng chưa từng nhìn thấy, vì ... nàng không có tư cách.Không một ai biết rằng, nàng chính là phu nhân tổng tài của tập đoàn Mục Thị. Đây là điều kiện khi nàng bước chân vào Mục gia. Mục gia không thừa nhận nàng, anh không yêu nàng, như vậy cái thân phận này, với nàng mà nói cũng đâu có ý nghĩa gì. Ngừng một hồi lâu, nàng thở ra một hơi. Hơi ấm thoát ra cũng rất nhanh biến mất, ngay cả chân tay nàng cũng bị cái lạnh làm cho tê cứng.Nàng bước tới của bảo vệ. Bên trong, lúc này, có một vài anh chàng bảo an trẻ tuổi đang ngồi nói chuyện. nhìn thấy nàng, phản ứng đầu tiên của bọn họ là sửng sốt. Dù sao, đột nhiên, ở phía sau, xuất hiện một bóng nữ nhân mặt mũi tái nhợt vì lạnh cũng có chút kỳ quái. Sau đó, khi nghe nàng nói chuyện, sắc mặt bọn họ đều biến sắc. Nàng nói, nàng là người hầu của Mục gia, Mục tổng tài đi từ sớm đến giờ chưa có về, không biết có xảy ra chuyện gì hay không? Bảo an xem lại giấy tờ ghi chép trong ngày, quả thật, anh ta nhớ hôm nay không gặp tổng tài đi ra, chẳng lẽ thực sự đã xảy ra chuyện gì? Anh ta quay đầu nhìn về phía thang máy có một chuỗi đèn đỏ nhấp nháy. Đó chính là thang máy chuyện dụng của tổng tài. Hình như nó bị hỏng rồi. Chẳng lẽ...không thể nào... Lúc này, ngay cả bảo an cũng bắt đầu nóng nảy.Mục Nham vứt điếu thuốc trên tay xuống, ngón tay trở lên cứng ngắc. Anh tựa vào thang máy. Lưng rất lạnh, cảm giác như bị đông cứng. Nhiệt độ càng lúc càng lạnh. Thang máy hoàn toàn bị bóng đêm bao phủ, không thể nhìn rõ. Có lẽ bây giờ là 12 h đêm, anh đã ở đây khoảng 6 tiếng. Thời gian đã trôi qua rất lâu, và cũng là một đêm rất dài..