Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ

Chương 55 : Được cứu

Ngày đăng: 01:41 19/04/20


Anh khoanh tay trước ngực, như vậy cũng có thể ấm hơn một chút. Các ngón tay đông cứng của anh vẫn hơi hơi có thể cảm giác được hơi ấm của thân thể mình, con người khi gặp lạnh đều có những phản ứng bản năng. Anh đưa tay lên đầu. Đầu anh hơi đau nhức, thân thể cũng ngày càng lạnh hơn. Xoa xoa huyệt thái dương, anh tự trấn an mình. Anh biết mình không thể ngủ, thứ mà anh có thể dựa vào lúc này cũng chỉ có chính mình mà thôi. Đầu càng lúc càng đau, mí mắt càng lúc càng nặng. Anh lại đưa tay lên đầu, con ngươi đen của anh hơi hơi mở ra thiếu bình tĩnh. Cho dù là tổng tài của tập đoàn Mục thị, cho dù trên thương trường anh có thể hô phong hoán vũ, oai phong cỡ nào, thì ở đây anh cũng chỉ là một nam nhân bình thường đang rất lạnh, rất đói. Đột nhiên có tiếng động kéo suy nghĩ của anh lại. Sau đó, lại vài tiếng động nữa vang lên, anh đứng thẳng người, nhìn về phía cửa thang máy. Cửa thang máy mở ra, ở bên trong anh lấy tay che bớt ánh sáng. Ở trong bóng đêm quá lâu, đôi mắt đột nhiên được tiếp xúc với ánh sáng có chút không quen. Bảo an cùng với thợ sửa thang máy mở đã mở thang máy chuyên dụng của tổng tài. Phía bên trong, anh, trừ sắc mặt có chút không tốt, còn lại vẫn bình thường. Dưới chân anh, tất cả đều là tàn thuốc. Có thể thấy anh đã ở đây một thời gian dài.Mục Nham buông tay xuống, ánh mắt đã dần quen với ánh sáng, thần sắc của anh có vẻ không tốt. Quả đúng là thang máy công ty cần kiểm tra kỹ một chút. Lần này là anh, lần sau, không biết là ai khác. Anh quyết không để cho chuyện như thế này xảy ra lần nữa. Nghĩ vậy, con ngươi của anh bỗng xuất hiện một mảnh sắc lạnh, còn lạnh hơn cả thời tiết lúc này.Diệp An An nhìn người đàn ông đang đứng trong thang máy, anh vẫn mặc bộ âu phục ban ngày. Anh bây giờ so với buổi sáng, tóc có hơi rối một, chắc đã phải chịu khổ, tuy vậy một chút cũng không ảnh hưởng đến khí chất của anh. Nhưng nàng biết, người đàn ông này, hiện tại đang rất mệt , anh cũng chỉ là người mà thôi. Hàng giờ liền, một mình anh đứng đây quả thật rất mệt mỏi. "Ch..." nàng giật mình, câu nói chưa kịp thoát ra. Nơi này còn có người khác. Cho dù không có người khác, tiếng "chồng" kia nàng cũng chỉ có thể gọi thầm trong lòng mà thôi. Nàng muốn chạy nhào đến, ôm chầm lấy anh, sợ hãi, lo lắng, khẩn trương... Tâm trạng của nàng hết sức phức tạp. Thế nhưng, nàng cũng biết rằng ngoài việc đứng ở đây, viêc gì nàng cũng không thể làm. Anh, không còn nghi ngờ gì, thực sự là một người đàn ông vô cùng mạnh mẽ. Mục Nham từ từ mở mắt, nhìn về phía trước, ánh mắt của anh chiếu thẳng vào môt dáng hình gầy yếu, mảnh mai, đồng tử hơi co lại một chút. Là nàng. Sao nàng lại ở đây? " Sao cô lại đến đây?". Anh bước từng bước dài ra sảnh. Thân thể cao lớn, đứng trước mặt Diệp An An tạo ra một áp lực rất lớn. " Em..." Diệp An An cúi đầu không biết phải trả lời anh như thế nào. Bọn họ đã cảnh cáo nàng không được tới tập đoàn Muc thị, sợ nàng bi người khác phát hiện, cũng sợ thân thế của nàng bị người khác phát hiện sẽ làm mất mặt nhà họ Mục, nàng là thứ không tồn tại. Chỉ là... chỉ là nàng lo lắng cho anh mà thôi. Thế nhưng, liệu anh có biết, có tin tưởng nàng không?