Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc
Chương 11 : Ban đêm đánh úp doanh địch
Ngày đăng: 20:14 18/04/20
Buổi tối, gió lạnh gào rít, bầu trời âm u, bầu trời tới đen như mực.
Doanh trại quan binh, những bó đuốc cháy sáng liên tiếp phát ra tiếng lốp bốp, soi sáng quân doanh thành một mảng đỏ rực.
Trong doanh trại, những binh sỹ thân mặc áo giáp, tay cầm trường mâu
đang đi qua đi lại không ngừng tuần tra cảnh giới. Cửa chính doanh trại, đặt từng hàng từng hàng rào chắn, là chuyên môn để phòng ngừa kỵ binh
đánh úp doanh trại. Đại quân hành quân liên tục một ngày, các binh sỹ
đều đã mệt không chịu nổi, trong doanh trại ngoài binh sỹ gác đêm, những binh sỹ khác đều đã nghỉ ngơi, toàn bộ doanh trại chỉ có tiếng bước
chân của binh sỹ đang đi tuần tra, không hề có tiếng động khác.
"Líu lo~~Líu lo~~~"
Một tiếng chim sơn ca vang lên, thanh âm trong trẻo dễ nghe vang vọng bầu trời đêm.
Nghe tiếng hót chim sơn ca, thống lĩnh binh sỹ gác đêm trong doanh trại dừng một chút, thấy chung quanh không có âm thanh gì khác, liền tiếp
tục tuần tra. Cửa chính doanh trại, hai bên trên tháp quan sát, binh sỹ
phụ trách cảnh giới thần sắc chấn động, đồng thời nhìn về phía rừng cây, chú ý kỹ nơi tiếng chim sơn ca vọng lại, thấy trong rừng yên lặng không tiếng động, vừa không thấy chim chóc bay lên, lại tiếp tục đứng trên
tháp quan sát.
Lúc này, trong núi cách doanh quan binh doanh trại trăm mét có hơn trong cánh rừng, một loạt âm thanh xào xạc vang lên.
Ba thân ảnh màu đen xuyên qua cánh rừng, thật nhanh tiếp cận doanh trại quan binh, người cầm đầu là một thanh niên, đi theo phía sau là hai
người đàn ông có râu quai nón. Thanh niên cầm trong tay một thanh trường cung, phía sau lưng có một túi đựng tên, hai người đàn ông râu quai nón phía sau một người tay cầm Lang Nha Bổng, một người tay cầm một thanh
Kim Bối Đại Đao, hai người theo thật sát phía sau người thanh niên, cảnh giác nhìn về khu rừng rậm phía trước.
"Thưa chủ công, không thể tiếp tục đi tới, đi nữa thì có thể bị quan binh phát hiện."
Người đàn ông tay râu quai nón cầm Kim Bối Đại Đao nhướng người lên,
chặn người thanh niên phía trước, ngăn hắn tiếp tục đi tới. Người này
không phải là ai khác, chính là Chu Thương đã quy thuận Vương Xán. Lúc
này màn đêm đã dày đặc, Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu, Vương Xán ba
người mai phục ở trong rừng cây, nhanh chóng hướng về phía doanh trại
quan binh mò mẫm mà đi. Chu Thương nhìn chằm chằm vào doanh trại quan
binh ở rừng cây phía trước, ánh mắt lộ ra vẻ dè chừng, phía trước là đại doanh quan binh, một khi bị quan binh phát hiện, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.
Bùi Nguyên Thiệu cũng đứng ở bên cạnh Chu Thương, ồm ồm nói: "Chu hắc tử nói có lý, chủ công, không thể tiến tới."
thể chọc giận Kỷ Linh, chắc chắn sẽ bị hắn một đao đánh chết.
Trong cánh rừng, Vương Xán rõ ràng thấy Kỷ Linh một đao chém mũi tên thành hai khúc, trong mắt lóe lên vẻ kiêng kỵ.
"Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu, nhìn thấy đao pháp của Kỷ Linh, hai
người các ngươi thật là có nắm chắc cầm chân được Kỷ Linh?" Vương Xán
nhẹ giọng hỏi, lúc này hắn chứng kiến một đao của Kỷ Linh, rốt cuộc hiểu rõ mình so với những nhất lưu võ tướng chênh lệch thế nào, chút đắc ý
về kỹ năng cận chiến tay không trong lòng đã biến mất, chỉ còn thừa lại
chiến ý nồng đậm.
Nếu là bắn lén sau lưng, xuất kỳ bất ý, Vương Xán có tuyệt đối chắc chắn bắn chết Kỷ Linh.
Thế nhưng, Kỷ Linh trong tình trạng cảnh giác thì khó có thể bắn chết
hắn, võ nghệ đến trình độ như Kỷ Linh, tai thính mắt tinh, đối với sự
vật xung quanh đều vô cùng mẫn cảm, không có khả năng bị bắn chết dễ
dàng.
Chu Thương vẻ mặt lãnh đạm, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu nói: "Đao pháp Kỷ Linh đã đến mức đăng đường nhập thất, giỏi vô cùng. Thế nhưng chỉ là
lợi hại mà thôi, nhưng cũng không phải là kinh khủng nhất, cao thủ dùng
đao thời nay, lợi hại nhất vẫn thuộc về Quan Vũ nhị đệ của Lưu Bị, người đó đao pháp mới là quỷ khốc thần sầu, không ai địch nổi, năm đó lúc
thuộc hạ và lão Bùi ở dưới trường Đại Hiền Lương Sư, từng nhìn thấy Quan Vũ xuất thủ, đao pháp kia, quả thật là gặp người giết người, gặp thần
giết thần!"
Chu Thương đang nói chuyện, lại liếc mắt nhìn sang Kỷ Linh đứng ở cửa
doanh trại, tràn đầy tự tin nói: "Kỷ Linh cũng coi như lợi hại, thế
nhưng thuộc hạ và lão Bùi liên thủ, tuyệt đối có thể cầm chân Kỷ Linh,
nếu là hắn không chạy trốn, hai người chúng ta có thể đưa hắn kèm chết,
chỉ là nếu hắn liều mạng muốn chạy trốn, chúng thuộc hạ cũng không có
cách nào."
Vương Xán khép miệng, trong lòng kinh ngạc, Kỷ Linh đã rất mạnh, Quan Vũ lại càng thêm lợi hại.
Con mẹ nó, xem ra còn phải nỗ lực luyện tập Chân Võ Mật Tịch trong Thái Bình Yếu Thuật, nếu không sau này thật là sẽ chẳng có dũng khí mà đấu
với võ tướng cao cấp.