Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc

Chương 12 : Hỏa công! (1)

Ngày đăng: 20:14 18/04/20


Kỷ Linh cắm Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao xuống đất, cả cơ thể

đứng sừng sững như một ngọn núi trước của doanh trại, không động đậy,

hai mắt tỏa sáng, gắt gao nhìn về rừng cây cách đó một trăm mét, thở khì khì, trút ra hết bất mãn trong lòng. Một lúc sau, Kỷ Linh mới nói:

"Khiêng tên binh sỹ dưới đất đi chỗ khác, trên tháp quan sát không cần

binh sỹ trực gác nữa, chỉ cần binh sỹ trong doanh luôn cảnh giác tuần

tra là được."



Giáo úy trực đêm trả lời: "Dạ, mạt tướng đã rõ!"



Kỷ Linh hừ một tiếng, mang theo Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao quay về doanh

trướng, tiếp tục nghỉ ngơi. Bào Hồng vừa mới từ trong doanh trướng đi

ra, còn chưa đi đến trước mặt Kỷ Linh, liền trở về, hắn biết Kỷ linh

đang nổi nóng, vì vậy hắn cũng biết điều, không làm phiền Kỷ Linh, trở

về ngủ.



Sau khi Kỷ Linh rời khỏi, các binh sỹ vừa chạy ra khỏi doanh trướng cũng buôn vũ khí, trở về nghỉ ngơi.



Bóng đêm thăm thẳm, cả doanh trại lại trở nên yên lặng.



Thời gian chậm rãi trôi qua, trong quân doanh ngoài tiếng bước chân của

binh sỹ trực gác, tiếng ngáy đều đều nhè nhẹ, đến khoảng nửa đêm, binh

sỹ tuần tra cũng bắt đầu sụp mi, chờ đợi tốp binh sỹ khác đến thay ca.



Lúc này, một âm thanh răng rắc phát ra từ trong rừng cây.



Một đám người chen chúc nhau trong rừng xông ra, hơn bảy mươi binh Hoàng Cân, cùng với hơn hai mươi binh sỹ dưới trướng Chu Thương, Bùi Nguyên

Thiệu đều tụ tập trong rừng cây, đợi Vương Xán hạ lệnh.



"Nổi trống!"



Vương Xán nhìn về phía quân doanh yên tĩnh, trên mặt lộ vẻ khôi hài.



"Tùng, tùng, tùng ~~~~"



Từ trong rừng cây từng tiếng trống nặng nề vang lên, tiếng trống khi thì trầm thấp, khi thì cao vút, làm náo động chim chóc đang ngủ trong rừng, âm thanh ồn ào làm lũ chim giang rộng cánh đập phần phật, bay thẳng lên trời.



"Thổi kèn lệnh ~~~"



Cùng lúc với tiếng trống trận vang lên, Vương Xán ra lệnh một tiếng.



"Tu, tu, tu ~~~"



Tiếng kèn kéo dài xa xăm đột nhiên truyền đến từ phía xa, đánh thức

những binh sỹ đang say giấc nồng, trong quân doanh từng đám binh sỹ mở
Bào Hồng gật gật đầu, sau đó xoay người trở về doanh trướng ngủ, hắn

cũng không ngủ ngon, cứ ngáp ngắn ngáp dài, sớm đã muốn được trở về quân trướng nghỉ ngơi. Một khắc sau, binh sỹ trang phục chỉnh tề vừa mới tập trong quân doanh lại phải trở về, cởi bỏ áo giáp, đặt binh khí sang một bên, tiếp tục ngủ.



Vương Xán nấp trong cánh rừng, cười lạnh một hồi, không xuất bình là xong sao, haizz, trò chơi vẫn còn chưa kết thúc mà.



Hắn chỉ tay ra lệnh: "Bùi Nguyên Thiệu, ngươi dẫn hai mươi thuộc hạ của

ngươi đem theo cung tiễn, vải vụn, dầu hoả, mai phục ở phía sau quân

doanh của địch, đợi đến khi có lửa nổi lên ở phía trước quân doanh,

ngươi cho thuộc hạ của ngươi bắt đầu bắn tên phóng hoả, hoả tiễn phải

ngắm vào hậu doanh quân địch, nhất thiết phải tản ra, không được tập

trung một chỗ, phải tạo cho địch có cảm giác quân lực của chúng ta rất

đông, nhưng cũng không thể lãng phí, bởi tên, vải vụn, dầu hoả trong tay chúng ta không nhiều, những thú này đều được thành Nhữ Nam đưa đến, vận chuyển rất chật vật.



Bùi Nguyên Thiệu trầm giọng nói: "Dạ!"



Nói xong, Bùi Nguyên Thiệu chỉ chỉ tay ra lệnh, hơn hai mươi tên thuộc

hạ lưng đeo cung tên, tay cầm vải vụn, dầu hoả đã đóng gói gọn gàng,

đứng sau lưng Bùi Nguyên Thiệu.



Đợi người của Bùi Nguyên Thiệu bố trí xong, Vương Xán lại ra lệnh: "Chu

Thương, ngươi cũng mang hai mươi binh sỹ, mai phục ở mặt phải của quân

doanh, đợi sau khi lửa ở phia trước nổi lên, thì bắt đầu phóng hoả, đột

nhập quân doanh từ cánh phải, cũng phải làm như Bùi Nguyên Thiệu, nhất

định phải phô trương thanh thế, không được có sai sót!"



"Dạ!" Chu Thương trả lời, sau đó dặn dò hai mươi binh sỹ đứng sau lưng sớm đã chuẩn bị tốt.



"Liễu Thành, ngươi mang hai mươi binh sỹ mai phục phía cánh trái, yêu

cầu cũng giống như Chu Thương và Bùi Nguyên Thiệu, đợi khi đại hoả nổi

lên, lập tức hạ lệnh phóng hoả, cũng phải hư trương thanh thế!"



"Dạ!" Liễu Thành hứng khởi trả lời, cuói cùng hắn đã được Vương Xán

trọng dụng, cười thật tươi, rồi quay sang dặn dò hai mươi binh sỹ bố trí thật tốt đứng ra một bên, đợi mệnh lệnh cuối cùng của Vương Xán.



Vương Xán phân phối xong, nói: "Các binh sỹ còn lại theo ta phóng hoả quân doanh địch."



Ngừng một chút, Vương Xán lại nói: "Bùi Nguyên Thiệu, Chu Thương, Liễu

Thành, ba người các ngươi phóng hoả, đợi thế lửa đã to, liền lập tứ rút

lui, trở về nơi này tụ họp với ta, đợi mệnh lệnh cuối cùng của ta."



"Dạ!" Ba người đồng thanh trả lời.



"Tốt, đi đi, chú ý an toàn!" Vương Xán xua tay nói.