Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc

Chương 825 : Tách ra hành động

Ngày đăng: 20:30 18/04/20


Ánh mắt Pháp Chính nhìn chằm chằm Lã Mông sáng quắc, cười mỉm nói: “tiểu tướng quân, ngươi là đệ tử thân truyền duy nhất của chủ

công, binh sĩ Lang Nha doanh dưới trướng ngươi càng là một tay chủ công

huấn luyện ra. Mặc dù trước kia lập được chiến công hiển hách, không phụ lòng chủ công dạy bảo, nhưng nếu cực hạn chỉ vậy, Lang Nha doanh không

khỏi quá yếu, chẳng lẽ chỉ huyện Hòe Lý nho nhỏ đã khiến cho người Lang

Nha doanh chùn bước? "



Lúc nói, nụ cười trên khuôn mặt Pháp Chính rõ ràng lộ chút mỉa mai.



Lã Mông thấy vậy, khẽ nhíu mày.



Hắn là đệ tử của Vương Xán, đây là vinh quang vô thượng, chứ không phải là để mất mặt.



Pháp Chính dùng việc này làm cái cớ, thoáng cái đánh trúng xương sườn

mềm trong lòng Lã Mông. Lã Mông ngẩng đầu lên, mở to hai mắt, lại nhìn

Điển Mãn cùng Hoàng Tự, lớn tiếng nói: “binh sĩ Lang Nha doanh ta xuất

mã, chắc chắn đánh hạ được huyện Hòe Lý”.



Điển Mãn cùng Hoàng Tự cũng trừng mắt nhìn Pháp Chính, hô hấp cũng trở nên dồn dập.



Bộ dáng kia, giống như là muốn xông lên đánh Pháp Chính túi bụi.



Bất kể là ai, chỉ cần nói Lang Nha doanh tệ, bọn họ chắc chắn sẽ trợn mắt nhìn.



Pháp Chính cười nhạt một tiếng, hắn cũng không phải là muốn đấu khí với

bọn Lã Mông, chỉ là muốn kích khởi tâm hiếu chiến của Lã Mông. Pháp

Chính thấy đã đạt được mục đích, nói tiếp: “tiểu tướng quân, Chính cung cấp một đề nghị cho ngươi. Có thể đi lấy y phục của một số binh sĩ Mã

Đằng, sau đó chạy tới huyện Hòe Lý, mượn sự trá này để mở cửa thành,

liền có thể giành được thắng lợi”.



Dừng một chút, Pháp Chính lại nói: “Mã Đằng suất lĩnh hơn tám vạn binh

sĩ rời khỏi Hòe Lý, lực lượng tuy nhiều, nhưng trong huyện Hòe Lý trống

rỗng, thực lực yếu nhược. Chỉ cần tiểu tướng quân có thể lấy được y phục của binh sĩ Mã Đằng, sau đó lừa mở cửa thành, chúng ta liền đã đánh hạ

được Hòe Lý. Đến lúc đó, chủ công lại suất lĩnh đại quân trở về, cùng

tấn công Mã Đằng, liền nắm chắc thắng lợi rồi”.



Lã Mông nghe xong, cũng khẽ gật đầu.



Hắn cũng không phải người ngu, thấy giọng điệu của Pháp Chính thay đổi, lập tức biết suy nghĩ của Pháp Chính.



Lã Mông suy nghĩ một lát, lại nhìn về phía Trương Hổ, hỏi: “Hổ tử, cách huyện Hòe Lý còn lộ trình bao nhiêu ngày? "



Trương Hổ theo Lã Mông lãnh binh lên đường, cũng phụ trách chuyện trong

quân. Hắn cẩn thận cân nhắc một chút, nói: “huyện Tân Bình cách huyện

Hòe Lý vô cùng xa, phỏng chừng chúng ta còn phải đi chừng mười ngày

nữa”.



Lã Mông lại hỏi: “mười ngày sao? Nếu hành quân gấp, đoán chừng bảy ngày có thể đến rồi”.


Trương Hổ thở dài, nhún vai lộ ra vẻ bất đắc dĩ.



Lã Mông nhìn chằm chằm đại quân trên quan đạo dưới sườn núi, vẻ mặt

ngưng trọng, thì thào lẩm bẩm: “đại quân của Mã Đằng tất cả đều tụ lại

một chỗ, chúng ta không thể nào hấp dẫn một vài binh sĩ được. Hơn nữa

sau khi chúng ta xuất hiện, sẽ bị đại quân của Mã Đằng phát hiện ngay

lập tức. Điều này đối với chúng ta mà nói, chắc chắn là bất lợi, cho nên nhất định phải bí mật, nhưng vẫn có thể hấp dẫn sự chú ý của binh sĩ Mã Đằng”.



Lã Mông không có cách giải quyết, chỉ có thể từ từ nghĩ.



Lưu Dương nhíu mày, nói: “lão đại, hay là chúng ta dứt khoát cải tranh thành bách tính đi ngang qua thành đi”.



Lã Mông lập tức nói: “cải trang thành bách tính bình thường, cái này

ngược lại dễ hoàn thành, nhưng chúng ta làm sao động thủ? Mấy vạn binh

sĩ người ta đứng chung với nhau, chỉ cần động ngươi một người, mấy vạn

binh sĩ này chỉ cần một người phun một miếng nước bọt, cũng có thể dìm

chết các ngươi. Không được, chiêu này không được, mau nghĩ cách khác”.



Lưu Dương nghe vậy, lại tiếp tục suy nghĩ.



Bỗng dưng, bầu trời trong xanh không ngờ xuất hiện từng đám mây đen, che mất thái dương.



Mây đen che trời, bầu trời thoáng cái tối sầm.



Ánh mắt Lã Mông sáng lên, cười nói: “hắc, chúng ta đúng là bị lú lẫn mà. Nếu ban ngày không được, vậy thì chờ buổi tối lại hành động. Đến lúc

đó, đại quân của Mã Đằng đều đã nghỉ ngơi cả, trong doanh địa cũng chỉ

có binh sĩ tuần tra, chúng ta chỉ cần dụ dỗ một chút, nhất định có thể

khiến bộ phận binh sĩ tuần tra ban đêm rời khỏi doanh địa, ra khỏi doanh để điều tra. Chỉ cần bọn họ ra khỏi doanh địa, chúng ta liền ra tay,

như vậy, chúng ta vẫn nấp ở trong chỗ tối, sẽ không bị phát hiện”.



Trương Hổ cười hắc hắc, nói: “lão đại anh minh! "



Lưu Dương hừ một tiếng, nói: “đồ chỉ giỏi vuốt mông ngựa! "



Trương Hổ thoáng cái trừng mắt, nói: “tiểu Dương tử, ngươi không nghĩ ra cách gì nha”.



Lưu Dương nghe vậy, lập tức im bặt.



Lã Mông khoát khoát tay, ngăn hai người khắc khẩu, nói: “Được rồi, hai

người các ngươi không nên tranh chấp. Đại quân của Mã Đằng lại bắt đầu

lên đường rồi, chúng ta cũng phải đuổi kịp mới được. Mau, lập tức lên

đường”.



Đoàn người, sau khi xác định kế sách, tiếp tục lên đường.