Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc

Chương 826 : Biện pháp cùi bắp

Ngày đăng: 20:30 18/04/20


Cả ngày, Lã Mông đều mang theo một trăm binh sĩ Lang Nha doanh đi theo phía sau đại quân của Mã Đằng.



May là tất cả binh sĩ đều mang đủ lương khô, mới không bị đói bụng.



Hoàng hôn ngã về phía tây, khi thái dương hạ xuống phía tây, Lã Mông rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ đi theo đại quân của Mã Đằng liên tục cả ngày, tinh thần cứ căng thẳng, quả thật mệt mỏi!



Trương Hổ thấy Lã Mông thả lỏng xuống, nói: “lão đại, đại quân của Mã Đằng vẫn đang tiếp tục lên đường”.



Lã Mông nhíu mày, trong lòng liền thở dài.



Mã Đằng này thật đúng là biết hành hạ người khác, trời cũng đã tối, mà

vẫn tiếp tục lên đường. Cứ theo đà này, đại quân do Lã Mông suất lĩnh

cũng phải tăng tốc độ, nếu không lúc Mã Đằng đã chiếm được huyện Tân

Bình, bọn họ còn chưa chiếm được huyện Hòe Lý. Dựa theo mưu kế của Pháp

Chính, bước đầu tiên phải chiếm huyện Hòe Lý, sau đó cùng đại quân của

Vương Xán vây công Mã Đằng, mới có thể vây khốn Mã Đằng.



Nhưng mà, một khi Mã Đằng chiếm được thế chủ động, liền biến thành Mã Đằng phát binh vây công đại quân Vương Xán trước.



Cục diện như vậy, chính là giành thời gian với nhau.



Ai nhanh hơn một bước, người đó liền có thể lấy được nước cờ trên.



Lã Mông biết tầm quan trọng của sự việc, tất nhiên không dám chậm trễ.

Hắn đứng nguyên tại chỗ, thở dài một hơi, tiếp tục mang binh đuổi theo

đại quân của Mã Đằng. Mặc dù bóng đêm mờ mịt, nhưng binh sĩ của Mã Đằng

thắp đuốc lên, bó đuốc cháy hừng hực chiếu sáng cả vùng đất, chiếu sáng

cả không trung, khiến cho Lã Mông có thể dẫn binh nhìn rõ sơn đạo, không đến mức bị đường núi lởm chởm ảnh hưởng.



Đêm khuya, đại quân của Mã Đằng rốt cuộc ngừng lại.



Sau khi Lã Mông nhìn thấy, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.



Những người Tây Lương này quá liều mạng rồi, khiến người ta không nói

nên lời. Chỉ là đi đường, không ngờ đi từ sáng sớm đến đêm khuya, có

điều như vậy cũng tạo cho Lã Mông áp lực cực lớn. Thời gian của bọn họ

dư dả hơn, chắc chắn tới huyện Hòe Lý sớm hơn Mã Đằng, nhưng Mã Đằng đi đường như vậy, khiến Lã Mông phải thay đổi tốc độ hành quân.



Đại quân của Mã Đằng dựng trại đóng quân, binh sĩ dưới trướng đã sớm uể oải không chịu nổi, đi ngủ thật sớm.



Trong doanh địa, cực im ắng, không có chút động tĩnh.



Những binh sĩ tuần tra kia dường như vô cùng tự tin, hoặc là cho rằng

đại quân của Vương Xán đã đi tới huyện Tân Bình, cho nên rất quả quyết


Giáo úy hét lớn một tiếng, tùy ý chọn ra mười binh sĩ, đi ra ngoài doanh địa.



Hắn làm như vậy, đơn giản là định chứng minh trong bụi cỏ không có quỷ

quái, chỉ là tình huống do gió lạnh thổi qua tạo thành mà thôi. Giáo úy

dẫn theo binh sĩ, cầm bó đuốc, nhanh chóng ra khỏi doanh địa.



Lã Mông thấy giáo úy cầm bó đuốc đi tới, trong đầu linh cơ vừa động.



Hắn quay đầu lại hỏi: “các người ai có tiền xu? "



Trong quân đội, binh sĩ rất ít giắt tiền xu ở trong người, phần lớn binh sĩ Lang Nha doanh đều lắc đầu. Cũng may, vì nhân số binh sĩ nhiều, cuối cùng cũng lấy ra được từng cái xâu tiền. Lã Mông nhận lấy tất cả tiền

xu, lén đưa tay sờ trên mặt đất, sau đó từ từ dắt đồng tiền vào trong

bụi cỏ um tùm.



Làm như vậy, hắn mới có cơ hội động thủ.



Lã Mông mang theo binh sĩ vừa rải tiền, vừa lui về sau, từ bụi cỏ um tùm lui vào trong rừng cây bên cạnh, khiến binh sĩ của doanh địa không cách nào nhìn rõ tình huống. Lã Mông làm như vậy, là vì không muốn cho binh

sĩ doanh địa phát hiện tình huống. Bởi vì giáo úy dẫn theo binh sĩ ra

ngoài, binh sĩ doanh địa cũng đang cẩn thận dò xét, cho nên Lã Mông phải thật cẩn thận, không thể có chút qua loa.



Chỉ chốc lát sau, Giáo úy mang theo binh sĩ chạy tới.



Bọn họ cầm đuốc, có thể thấy rõ thứ trên mặt đất.



Trong lòng giáo úy cho rằng không có ma quỷ, vẻ mặt chính khí, hiên

ngang đi tới trước, cho nên không phát hiện tiền xu trên mặt đất. Nhưng

mà, binh sĩ sau lưng Giáo úy lại khác, cả đám binh sĩ đều là cẩn thận dè dặt. Rất nhiều binh sĩ cứ nhìn chằm chằm dưới đất, chậm rãi đi tới, sợ

gặp phải ma quỷ.



Khi binh sĩ sắp tới gần bụi cỏ, một binh sĩ hô nhỏ một tiếng, sau đó ngồi xổm xuống.



Binh sĩ dừng lại, lập tức hấp dẫn sự chú ý của binh sĩ khác.



Theo sau đó, Giáo úy cũng phát hiện tình huống trên mặt đất. Hắn cúi đầu xuống, phát hiện trên mặt đất rải đầy tiền xu, hơn nữa hướng vào rừng

rậm bên cạnh.



Trông thấy tình huống như vậy, con mắt Giáo úy lập tức tỏa sáng.



Lã Mông trốn ở trong rừng sâu, nhìn thấy binh sĩ Mã Đằng ngừng lại, tâm cũng treo cao lên.



Thành công hay không, đều ở thời khắc này.