Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc

Chương 827 : Vàng đỏ nhọ lòng son

Ngày đăng: 20:30 18/04/20


Biện pháp của Lã Mông, có khuyết điểm rất lớn.



Một khi trong lòng Giáo úy nổi lên nghi ngờ, hoặc là hắn gọi ngay binh

sĩ tuần tra ban đêm trong doanh địa đến, Lã Mông liền công dã tràng, hơn nữa chỉ có thể nấp ở trong rừng sâu không dám ra ngoài.



Lã Mông đang đánh cuộc, đánh cuộc ý tham trong lòng Giáo úy.



Chỉ cần Giáo úy nhịn không được muốn chiếm hết tất cả tiền tài, liền có thể dẫn binh tiến tới.



Đang lúc trong lòng Lã Mông lo lắng khẩn trương, một tên binh sĩ ngồi

chồm hổm trên mặt đất khẽ lên tiếng: “Giáo úy đại nhân, ngài nói đây có

phải là người nào đó bị trọng thương, trên người có tiền tài châu báu,

chạy một mạch vào trong rừng. Tiền của hắn quá nhiều, mới có thể rơi

nhiều tiền xu như vậy không! "



Lúc binh sĩ nói, trong mắt lóe ra quang mang tham lam. Hơn nữa tay của

binh sĩ cũng không dừng lại, không ngừng nhặt tiền rơi dưới đất, cất vào trong ngực.



Giáo úy sau khi nghe xong, trong lòng vừa dâng lên một điểm nghi ngờ lập tức mất sạch.



Nếu Lã Mông nghe thấy lời của binh sĩ kia, còn liên tục bái tạ binh sĩ

kia à, nếu có lời nói của binh sĩ, thì khó có thể thành công.



Lúc này, tham lam trong lòng Giáo úy đã bị gợi ra.



Không chỉ như thế, mười tiểu binh mà Giáo úy dẫn theo cũng lộ vẻ tham

lam, nhìn chằm chằm rừng cây phía trước. Xưa nay, những tiểu binh này

chỉ có lương binh, tiền tài không nhiều lắm. Cho dù là Giáo úy, cũng

không được chút béo bở nào, tiền tài cũng rất ít. Dù sao thì địa bàn của Mã Đằng cũng không lớn, lại là đất Tây Lương, cho nên tiền tài ít, đãi

ngộ của binh sĩ dưới trướng cũng không cao.



Chính vì như thế, tâm của Giáo úy liền động.



Hắn hít sâu một cái, vỗ lên đầu binh sĩ bên cạnh, khẽ mắng: “nhặt cái gì mà nhặt, đây chỉ là chút tiền mọn thôi. Chúng ta vào trong rừng đi, nói không chừng bên trong có vàng bạc châu báu”.



Giáo úy vừa nói, bọn binh sĩ lập tức thấp giọng phụ họa.



Bọn họ đều đứng lên, châm đuốc nóng lòng muốn đi vào.



Có câu: tiền tài động nhân tâm, những binh sĩ này mới vừa rồi còn lo

lắng có quỷ quái quấy phá, nhưng bây giờ hoàn toàn vứt chuyện này lên

chín tầng mây, đầy ắp trong đầu đều là chuyện trong rừng có thể có tiền

tài.



Giáo úy đi ở phía trước, binh sĩ theo ở phía sau.



Bọn họ một mạch dọc theo chỗ tiền xu rơi đi vào bên trong, dần dần lướt qua bụi cỏ, đi vào rừng cây âm u.


Trương Hổ xoay người lắc lư hai cái, nói: “lão đại, chúng ta có mười một người người mặc quần áo của binh sĩ Mã Đằng, có phải nên lẻn vào trong

doanh địa của đại quân Mã Đằng, tìm đến doanh trướng mà Mã Đằng nghỉ

ngơi, giết chết Mã Đằng không! " sau khi nói xong, Trương Hổ tiếp tục

nói: “chủ công đã từng mang chúng ta xâm nhập doanh địch, giết chết

Trương Lỗ, bây giờ vừa vặn có thể sử dụng chiêu này”.



Lã Mông trừng mắt nhìn Trương Hổ một cái, nói: “nói dễ thế, đã nói với

ngươi rồi, chúng ta không có viện quân, sau khi giết Mã Đằng rồi làm sao rời đi, tiểu tử ngươi đúng là ngu ngốc mà”.



Lưu Dương nói: “lão đại, vẫn là nên nghĩ làm sao tiếp tục lấy quần áo”.



Lã Mông gật đầu nói: “Ừm, chúng ta lấy thêm mười bộ y phục, sau đó chuẩn bị rời khỏi đây”.



Sau khi nói xong, Lã Mông ngắt tay một cái.



Lập tức, Trương Hổ cùng Lưu Dương đưa tai tới trước mặt Lã Mông, nghe Lã Mông căn dặn. Sau khi hai người được lệnh, lại chạy ra bên ngoài rừng,

gọi một hồi, gọi được hơn mười binh sĩ tới. Vì mép bụi cỏ cách doanh địa một đoạn rất dài, mặc dù âm thanh truyền quá, nhưng bóng đêm quá nồng,

không cách nào thấy rõ mặt được.



Chính vì như thế, Trương Hổ cùng Lưu Dương gọi thành công mười binh sĩ tới.



Lã Mông chờ sau khi binh sĩ Mã Đằng tới, trực tiếp dẫn người xông lên.



Hắn có mười một người, chung quanh còn có binh sĩ Lang Nha doanh ẩn núp.



Sau khi Lã Mông dẫn người tiếp xúc với binh sĩ vừa mới vào rừng, Lã Mông tính ra binh sĩ trong doanh không cách nào nhìn rõ tình hình trong

rừng, liền bảo binh sĩ dưới trướng phân tán ra, tạo thành cục diện một

binh sĩ Lang Nha doanh đấu với một binh sĩ Mã Đằng. Hắn khẽ gật đầu,

binh sĩ chung quanh lập tức hành động.



Tất cả mọi người ăn ý mà bịt miệng binh sĩ của Mã Đằng, một đao cứa yết hầu của binh sĩ.



Chỉ trong nháy mắt, liền hoàn mỹ giết chết mười binh sĩ này.



Như vậy, dưới trướng Lã Mông đã có hơn hai mươi binh sĩ mặc quân phục

của Mã Đằng. Lã Mông khẽ gật đầu, căn dặn: “Trương Hổ, ngươi dẫn binh sĩ thu sạch tất cả tiền xu trên đất, hơn nữa phải quét sạch mặt đất, không nên để lại dấu vết. Lưu Dương, ngươi mang binh sĩ khiêng thi thể tất cả binh sĩ, chúng ta lập tức rút lui”.



Lúc hắn rời đi, ngay cả thi thể binh sĩ cũng mang đi, có thể nói là sống không thấy người, chết không thấy xác.



Lã Mông mang theo một trăm binh sĩ Lang Nha doanh rút lui, còn thu cả tiền xu lại.



Lập tức, trong rừng cây không còn động tĩnh.



Binh sĩ trong doanh địa thấy giáo úy và binh sĩ đều không trở về, đều mù mờ. Vì Giáo úy cùng hai mươi binh sĩ đồng thời biến mất, khiến bọn binh sĩ càng thêm lạnh lẽo sợ hãi. Lúc mới đầu, bọn binh sĩ đã cảm giác có

ma quỷ, bây giờ Giáo úy và binh sĩ một đi không trở lại, càng khiến bọn

binh sĩ sợ hãi.