Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc
Chương 828 : Đại sát khí bị lãng quên
Ngày đăng: 20:30 18/04/20
Giáo úy cùng hai mươi binh sĩ biến mất, cũng không chấn động là bao.
Hơn tám vạn tên lính, đột nhiên thiếu mất hai mươi người, gần như không cần để ý.
Nguyên nhân trong đó, cũng là do bọn binh sĩ ngậm miệng không nói, không tuyên truyền chuyện này. Hơn nữa tướng lãnh lãnh binh không để chuyện
này ở trong lòng, khiến cho Lã Mông dẫn theo binh sĩ giết Giáo úy và hai mươi binh sĩ nhưng gặp phải điều tra, trực tiếp được ém nhẹm, tan thành mây khói.
Ngày hôm sau, Mã Đằng suất lĩnh đại quân tiếp tục xuất phát, chạy tới huyện Tân Bình.
Tốc độ bọn họ đi đường rất nhanh, thời gian nghỉ ngơi rất ít.
Phương thức đi đường như vậy, khiến Lã Mông cảm thấy áp lực lớn vô cùng.
Hắn mang theo một trăm binh sĩ Lang Nha doanh rời khỏi đó suốt đêm, chờ
sau khi chạy xa lại ném thi thể Giáo úy cùng hai mươi binh sĩ vào núi
đồi hoang vu, sau đó dẫn binh sĩ Lang Nha doanh nhanh chóng đuổi theo
đại quân.
So với tám vạn gần chín vạn binh sĩ của Mã Đằng, thể chất của binh sĩ
Lang Nha doanh liền vượt xa những binh sĩ này. Bất kể là võ nghệ hay
lực lượng của binh sĩ, đều chiếm được ưu thế tuyệt đối, bởi vậy tốc độ
đi đường của Lang Nha doanh, cũng vượt xa binh sĩ Mã Đằng. Bọn họ chạy
về phía huyện Hòe Lý, dùng thời gian một ngày đã đuổi kịp đại quân.
Lã Mông dẫn người trở về trong quân, lập tức ra lệnh, bảo binh sĩ tăng tốc độ.
Lộ trình mười ngày, phải ép thành năm ngày.
Bởi như vậy, Lã Mông mới có đủ thời gian hoàn thành nhiệm vụ.
Lúc đại quân nghỉ ngơi, Pháp Chính đi đến bên cạnh Lã Mông, nói: “tiểu
tướng quân, cường độ đi đường cao như thế, bọn binh sĩ chỉ sợ là khó có
thể chống đỡ nổi. Đến lúc đó, cho dù có tới huyện Hòe Lý, nhưng tinh
thần bọn binh sĩ mệt mỏi, thể lực không đủ, làm sao có thể tấn công
huyện Hòe Lý? Chính đề nghị hoãn một chút, tốc độ đi đường không cần
cấp, chỉ cần có thể đuổi tới huyện Hòe Lý ở trong bảy ngày, chúng ta vẫn chiếm được ưu thế rất lớn”.
Đại quân vội vã đi đường như thế, Pháp Chính cũng cảm giác ăn không tiêu.
Vì vậy, Pháp Chính mới đưa ra đề nghị.
Lã Mông nghe vậy, lắc lắc đầu nói: “quân sư, không thể không làm như thế! "
Trương Hổ ngồi ở bên cạnh Lã Mông, nói tiếp: “quân sư à, lúc bọn ta đi
theo đại quân của Mã Đằng, binh sĩ của Mã Đằng từ sáng sớm đã bắt đầu đi đường, đến đêm khuya mới dừng lại nghỉ ngơi. Tốc độ đi đường nhanh như
vậy, nếu chúng ta cứ đi chậm rì rì thì tới khi Mã Đằng chiếm được huyện
Tân Bình, chúng ta mới đến được huyện Hòe Lý! "
“tiểu tướng quân, chúng ta có uy lực hỏa dược mạnh mẻ, sao không dùng
hỏa dược? "
Lã Mông nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Thời gian đã cách hơn hai năm, mặc dù không phát minh ra thứ gì mới, nhưng uy lực hỏa dược lại tăng lên rất nhiều.
Lã Mông nghe thấy đề nghị Trương Hổ, vỗ đầu một cái, nói: “đúng vậy, ta
đúng là ngu mà, quên mất vũ khí lợi hại nhất của chúng ta. Tốt, chúng ta liền cho nổ tung cửa thành huyện Hòe Lý, giết vào”.
Pháp Chính biết hỏa dược, nhưng trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, hỏi: “tiểu tướng quân, có thể nổ tan cửa thành sao? "
Trương Hổ nói: “quân sư, ngươi yên tâm đi, nhất định có thể làm được”.
Thật ra, lúc Pháp Chính đưa ra mưu kế trà trộn vào huyện Hòe Lý, Trương
Hổ đã nghĩ đến biện pháp dùng hỏa dược. Chỉ là, hắn nghĩ Pháp Chính là
quân sư, không tiện tranh luận với Pháp Chính, cho nên cũng không nói
gì. Bây giờ Pháp Chính cũng không còn cách gì, vừa vặn có thể cho hỏa
dược của Lang Nha doanh lên sân khấu, đây vốn là lợi khí công thành,
nhưng không lấy để sử dụng, quá đáng tiếc.
Trương Hổ gan lớn, càng dám nghĩ dám làm hơn so với Lã Mông.
Lúc đoàn người Lã Mông ở ngoài đại quân của Mã Đằng, Trương Hổ đã nghĩ trà trộn vào doanh địa giết chết Mã Đằng.
Nhưng mà, Lã Mông lại lắc đầu từ chối.
Bởi vậy có thể thấy được, lá gan của Trương Hổ vô cùng lớn, không bị khuôn sáo trói buộc.
Trong lòng Lã Mông đã có cách, trên mặt cũng nở nụ cười, cười nói: “có
hỏa dược, chúng ta cũng không cần cưỡng chế công thành, có thể trực tiếp từ cửa thành giết vào. Có điều, vào ban ngày phòng thủ rất mạnh, người
của chúng ta sẽ dễ bị phát hiện, cũng không dễ gài hỏa dược. Chờ sau khi trời tối, lại bảo binh sĩ Lang Nha doanh mò tới dưới cổng thành, dùng
hỏa dược nổ tan cửa thành, rồi lại giết vào”.
Điển Mãn cùng Hoàng Tự khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn.
Phương thức như vậy, mới là phương thức tác chiến Lang Nha doanh chứ!
Pháp Chính biết công dụng của hỏa dược, trong lòng cũng đang bắt đầu cân nhắc. Bây giờ có hỏa dược, rất nhiều chuyện không cách nào làm được
cũng có thể dễ dàng làm được, điều này đối với đại quân mà nói, không
thể nghi ngờ là sách lược khả thi hơn.
Lúc này, tất cả mọi người đều chờ trời tối.
Chỉ cần màn đêm buông xuống, chính là thời cơ đánh hạ huyện Hòe Lý.