Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc
Chương 829 : Kẻ mù
Ngày đăng: 20:30 18/04/20
Mặt trời chiều ngã về tây, dư âm mặt trời lặn chiếu rực nửa bầu trời.
Huyện Hòe Lý, trên cổng thành.
Mã Thiết mặc giáp trụ, đứng ở trên cổng thành nhìn xa xa, trên khuôn mặt tuấn lãng lộ ra vẻ ngưng trọng. Trong huynh đệ Mã thị, Mã Siêu tướng
mạo tuấn vĩ, võ nghệ xuất chúng, trong Diễn Nghĩa được gọi là Cẩm Mã
Siêu. Nhưng mà, cũng không chỉ một mình Mã Siêu tướng mạo khôi ngô, Mã
Thiết, Mã Hưu cũng đều thế, đều tuấn tú lịch sự, nếu ở đời sau cũng là
nhân vật cấp thần tượng.
Mã Thiết đột nhiên phát hiện binh sĩ của Vương Xán, trong lòng rất kinh ngạc.
Mã Đằng cùng Hàn Toại dẫn theo đại quân chạy tới huyện Tân Bình, mà binh sĩ của Vương Xán lại tấn công huyện Hòe Lý, vô cùng quái dị.
Vì vậy, trong lòng Mã Thiết tràn đầy lo lắng.
Hai tay hắn chống ở trên tường thành, vẻ mặt ngưng trọng, chậm rãi nói:
“Ở trong hôm nay, không ngờ binh sĩ của Vương Xán xuất hiện ở ngoài
thành, còn vọng tưởng trà trộn trong thành, thật ngoài dự đoán của mọi
người. Mặc dù bọn họ bị ta nhìn thấu, nhưng theo tin tức mà binh sĩ điều tra tin tức truyền về, binh sĩ mà Vương Xán phái tới không ngờ có hơn
hai vạn người, thật khó đối phó”.
Vừa nói xong, Mã Thiết liền thở dài.
Bên cạnh, một tên thiên tướng ôm quyền nói: “hôm nay đều nhờ công tử cơ
trí, mới có thể nhìn thấu được quỷ kế, nếu không thì không thể tưởng
tượng nổi”.
Mã Thiết khẽ cười, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười đắc ý.
Mặc dù trong lòng Mã Thiết có chút lo lắng, nhưng nghe thấy lời thiên
tướng khen, trong lòng cao hứng phi thường. Mã Thiết cười nói: “Lương
Quân, binh lực chúng ta không nhiều lắm, ngươi nói chúng ta có thể đánh
bại đại quân hai vạn của Vương Xán không? "
Lương Quân lập tức nói: “có công tử ra tay, nhất định có thể đánh bại đại quân của Vương Xán”.
Dừng một chút, Lương Quân lại nói: “Đại công tử danh chấn Tây Lương, đã
được chủ công coi trọng vô cùng. Bây giờ thật vất vả công tử mới có cơ
Chỉ cần có thể ngăn trở công kích, hắn sẽ có cơ hội đánh bại Lã Mông.
Lúc này, tất cả mọi người trên cổng thành đều nhìn chằm chằm ngoài
thành, bị đại trận trong đêm mà Lã Mông bày ra hấp dẫn. Bọn họ nhìn về
phía Lã Mông, nhưng lại không phát hiện hai bên thành xuất hiện bóng
người dao động.
Những bóng người này, là binh sĩ Lang Nha doanh.
Bọn họ cũng không phải là phóng thẳng về phía thành, mà lại do Lã Mông
dẫn binh hấp dẫn sự chú ý của Mã Thiết. Có người yểm hộ, binh sĩ Lang
Nha doanh có thể thoải mái từ chỗ tối ở hai bên thành lâu tiến tới.
Trương Hổ cùng Lưu Dương dẫn hơn mười binh sĩ Lang Nha doanh phóng nhanh tới, chưa mất bao lâu đã tới dưới cổng thành.
Người bọn họ dán sát tường thành, dần dần tới gần cửa thành.
Lã Mông ngồi trên lưng ngựa, nhìn thấy bọn người Trương Hổ cùng Lưu Dương đến nơi an toàn, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Hắn bày ra trận hình lớn như vậy, chính là để người trên cổng thành trở
thành kẻ mù, tất cả mọi người đều nhìn ra ngoài thành, nhưng lại không
chú ý đến động tĩnh phía dưới cổng thành, để bọn Trương Hổ có thể thoải
mái hơn một chút.
Trên cổng thành, Mã Thiết thầm nghi hoặc.
Hắn nhìn chằm chằm Lã Mông cùng đại quân hai vạn, đợi Lã Mông công
thành, nhưng Lã Mông dẫn binh ở ngoài thành lâu bốn mươi trượng, cũng
không nhúc nhích. Mã Thiết nhìn về phía Lương Quân, hỏi: " Lương Quân,
Lã Mông dẫn binh sĩ tới rồi, nhưng lại không bảo binh sĩ công thành, đây là làm trò gì, chẳng lẽ là phô trương thanh thế, cố ý như vậy à? "
Lương Quân cũng lộ vẻ nghi hoặc, lắc đầu tỏ ý không rõ.
Hai người nghi hoặc đầy bụng, mà binh sĩ trên cổng thành cũng như thế.
Có điều, lại không có một binh sĩ nào cúi đầu chú ý tình huống dưới cổng thành. Lúc bọn họ đang nghi hoặc đầy bụng, binh sĩ Lang Nha doanh đã
tới sát cửa thành.