Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc
Chương 842 : Trợn mắt nói dối
Ngày đăng: 20:30 18/04/20
Mã Đằng xoay người lại, bỗng nhiên trông thấy soái kỳ của mình rớt xuống đất, mặt nhất thời sầm xuống.
Thanh đại kỳ này, chính là đại biểu cho chủ soái, là biểu tượng thân phận của hắn.
Đại kỳ quan trọng như thế, rớt dưới đất không ngờ không có ai nhặt lên
để dựng lại, quả thực là một đám ngu xuẩn, khó trách binh sĩ đang ra sức công kích đều dừng lại.
Mã Đằng nhíu mày, quát to: "Vương Đại ở đâu? "
Vương Đại nghe thấy tiếng Mã Đằng rống to, lập tức giục ngựa chạy tới, lớn tiếng đáp lại nói: "chủ công, có gì căn dặn? "
Mã Đằng lớn tiếng căn dặn: "ngươi tới cầm cờ, dựng đại kỳ lên cho ta".
Thời điểm mấu chốt, Mã Đằng căn dặn tướng lãnh dũng mãnh thiện chiến
như Vương Đại tự mình cầm cờ, dựng thẳng đại kỳ đại biểu cho hắn. Đồng
thời, Mã Đằng lại gào lớn bảo binh sĩ ra sức giết địch, theo tin tức Mã
Đằng còn sống nhanh chóng truyền đi, bọn binh sĩ đang náo động bắt đầu
ổn định lại. Bọn binh sĩ dõi mắt nhìn lại, đại kỳ đã một lần nữa dựng
thẳng lên, đứng ở trong gió vững vàng.
Hai tay Vương Đại nắm cờ, chung quanh còn có vô số binh sĩ bảo vệ, để tránh Vương Đại lâm vào giữa nguy hiểm.
Mặc dù đại quân dưới trướng Mã Đằng tiếp tục chém giết, nhưng sĩ khí của đại quân không thể nghi ngờ là bị đả kích nhất định.
Trái lại đại quân của Vương Xán, sĩ khí dâng cao, dũng mãnh vô cùng.
Mỗi một binh sĩ, đều hưng phấn giống như là ăn xuân dược, còn tốt hơn
binh sĩ dưới trướng Mã Đằng. Đối mặt với cục diện như vậy, trong lòng Mã Đằng khó có thể bình tĩnh trở lại.
Trong lòng hắn thầm hận Vương Xán sử dụng thủ đoạn xảo trá, nhưng lại không thể làm gì.
Giờ này khắc này, Mã Đằng chỉ có thể mang theo tướng lãnh như Mã Hưu,
Mã Đại ra sức chém giết không ngừng. Mấy thanh trường thương tung hoành
qua lại trên chiến trường, giết đến long trời lở đất. Chủ tướng trong
quân như Mã Đằng, Mã Hưu đều đang anh dũng giết địch, binh sĩ chung
quanh sau khi nhìn thấy, cũng đều dũng mãnh vô cùng, khí thế của đại
quân Mã Đằng lại dần dần khôi phục lại.
Lúc này, giao chiến giữa Mã Siêu và Triệu Vân cũng tiến vào hồi gay cấn.
Triệu Vân tay cầm ngân thương Long Đảm Lượng, Mã Siêu tay cầm Hổ Đầu
Đằng, nếu như là ở dưới trướng Vương Xán, thì có lẽ không có danh tiếng
gì.
Mã Đằng thấy Liễu Phất giết ra, trong lòng liền mừng rỡ.
Như vậy có thể thấy được, lòng quân có thể dùng!
Chỉ cần cả đám võ tướng chịu đánh cược tánh mạng đi chém giết, liền có
thể giành được thắng lợi. Mã Đằng cũng không tin Vương Xán có ba đầu sáu tay, không thể nào ngăn cản công kích của sáu vạn binh sĩ.
Nhưng mà, sau khi Liễu Phất phóng về phía Vương Xán, chưa tới mười hiệp, liền đã bị Vương Xán chém rớt xuống ngựa.
Tình huống như vậy, liền dội một gáo nước lạnh xuống đầu Mã Đằng.
Có điều, điều này cũng không ảnh hưởng đến sự sục sôi của tướng lãnh
dưới trướng Mã Đằng, sau khi Liễu Phất chết, lại có những tướng lãnh
khác vọt ra, nhanh chóng giết về phía Vương Xán. Vào lúc Vương Xán ứng
phó với tướng lãnh dưới trướng Mã Đằng, Điển Vi đã vọt tới bên cạnh
Vương Đại, hắn quơ Thiết kích, xông thẳng về phía Vương Đại.
Hai tay Vương Đại cầm đại kỳ, tay không tấc sắt, chỉ có thể dùng cán cờ ngăn cản.
" xoẹt xoẹt! "
Cán đại kỳ trực tiếp bị lưỡi kích gọt đoạn, mà đôi mắt Điển Vi thì trợn mắt, hét lớn một tiếng "Chết". Trong khoảnh khắc, một vòng kích quang
xẹt qua, chỉ nghe thấy một tiếng xoẹt. Trên cổ Vương Đại có thêm một vệt máu, bị một kích của Điển Vi giết chết.
Điển Vi biết dụng ý của việt chém đứt cán cờ, sau khi giết chết Vương
Đại liền hét lớn: "Mã Đằng đã chết, người nào đầu hàng thì không giết".
Lập tức, giọng nói hùng hậu của Điển Vi vang vọng ở trên chiến trường.
Theo sau đó, binh sĩ chung quanh cũng lớn tiếng gào rú, kêu to Mã Đằng
bị giết chết. Thanh âm hùng hậu của bọn binh sĩ giống như là tiếng sấm
cuồn cuộn, không ngừng truyền ra xa, khiến binh sĩ dưới trướng Mã Đằng
cũng nghe được.
Nhưng mà, Mã Đằng vẫn ngồi trên lưng ngựa vui vẻ, không bị chút tổn thương.
Hắn nghe thấy lời của Điển Vi, liền giận sôi lên, mặt đỏ tai trướng, hận không thể lập tức giết chết Điển Vi.