Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc

Chương 846 : Lã Mông hoành không giết ra

Ngày đăng: 20:30 18/04/20


Đại quân của Mã Đằng rút lui toàn bộ, có nghĩa là trận chiến này đã kết thúc.



Chiến dịch lần này, Mã Đằng giận đến độ thổ huyết hai lần, bị thương nghiêm trọng.



Binh pháp có câu: Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt, lúc hai

quân vừa mới bắt đầu giao chiến, đại quân dưới trướng Khí thế Mã Đằng

như cầu vồng, đằng đằng sát khí, đánh với đại quân của Vương Xán đến khó phân thắng bại.



Nhưng mà, khi soái kỳ của Mã Đằng một rồi hai rồi ba lần bị Điển Vi

chém đứt, hơn nữa Vương Xán và Điển Vi còn nói láo là Mã Đằng bị giết,

khiến sĩ khí của đại quân Mã Đằng vừa rụng lại rơi, cuối cùng sĩ khí hạ

thấp, không cách nào chống đỡ được binh sĩ của Vương Xán. Mã Đằng chinh

chiến nhiều năm, chưa từng gặp phải phương thức tác chiến vô lại như

vậy, nên trực tiếp bị đánh cho hồ đồ.



Đại quân rút lui, Mã Siêu chịu đựng đau đớn trên người, suất lĩnh binh sĩ bọc hậu, yểm hộ đại quân rút lui.



Kể từ đó, mới tránh khỏi chuyện đại quân loạn thành một đoàn.



Có Mã Siêu, Mã Hưu và Mã Đại chủ trì cục diện, đại quân của Mã Đằng mới có thể vững bước rút lui. Dù là như thế, đại quân của Vương Xán vẫn

nhào lên như lang tự hổ, vung đao chém lung tung, cũng giết chết vô số

binh sĩ.



Mã Đằng được chiến mã chở đi, hắn tựa ở trên lưng ngựa, nhìn thấy cây

cối bên cạnh đường lui về sau rất nhanh, lại nghe tiếng kêu thảm thiết

cùng tiếng chém giết trên chiến trường truyền đến, trái tim từ từ trầm

xuống. Trận chiến này, không phải là hắn không địch lại Vương Xán, mà là vì Vương Xán quá giảo hoạt, quá vô sỉ, mới khiến cho đại quân của hắn

bị ngăn trở.



Nhưng ở trên chiến trường bại chính là bại, không thể nào làm lại lần nữa.



Mã Đằng nghĩ đến Đại tướng dưới trướng bị giết chết, lại nghĩ tới đại quân bị đánh bại, trong mắt liền đầy lệ.



Hắn cũng không nhớ rõ đã từng khóc lúc nào, nhưng bây giờ lại mắt hổ rưng rưng, đúng là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh!



Phía sau đại quân, Mã Hưu thấy Sắc mặt Mã Đại tái nhợt, máu tươi trên

vai phải đổ ào ào, vội chạy đến bên cạnh Mã Đại, lớn tiếng nói: "huynh

trưởng, bản thân ngươi bị trọng thương, nếu kiên trì tiếp chắc chắn

không ổn, ngươi rút lui trước đã, đợi ổn định thương thế lại tính. Nơi

này có ta cùng đại ca chèo chống, nhất định sẽ an toàn rút lui ".



Lúc nói chuyện, trong mắt Mã Hưu lộ ra vẻ lo lắng.



Vì tình huống của Mã Siêu cũng không lạc quan, cũng đã bị thương, có

điều trên người Mã Siêu mặc dù có rất nhiều vết thương, nhưng lại cắn
Các tướng lĩnh sau khi nghe thấy, lập tức tách một chi binh sĩ ra để xông về phía trước, định giết ra.



Nhưng mà, sau khi đại quân chạy được một đoạn, một tên tướng lãnh đột

nhiên hô lớn: "chủ công, quân địch đông quá, nếu chúng ta trực tiếp giết qua, chắc chắn không xông ra được. Nếu như vậy, chi bằng rút vào hai

bên núi, chỉ cần chúng ta vào trong rừng, khẳng định có một con đường

sống, còn nếu bị bao vây lại, nhất định cũng bị tiêu diệt".



Tướng lãnh đưa ra đề nghị, nhưng có hơi chậm.



Vì trong thời gian chạy trốn này, chính là thời cơ tốt để bọn họ chạy vào rừng.



Nhưng khoản thời gian này đã trôi qua, đại quân phía trước đã giết tới rồi.



Đại quân hoành không giết ra, tất nhiên là đại quân hai vạn do Lã Mông

suất lĩnh. Hắn dẫn theo đại quân đuổi tới đằng sau đại quân của Mã Đằng, giết ra ở thời khắc mấu chốt, ngăn chặn đường đi của Mã Đằng.



Điển Mãn cùng Hoàng Tự giục ngựa công kích, giết về phía đại quân của Mã Đằng.



Lã Mông xách một thanh trường đao, mang theo đại quân khởi xướng công kích, phóng về phía Mã Đằng.



Lúc này, tất cả binh sĩ dưới trướng Mã Đằng đều biết phía trước có đại

quân cản đường, trong lòng đều lo sợ bất an, vô cùng lo lắng. Rất nhiều

binh sĩ không chạy tới trước nữa, mà lại chạy ra hai bên đường, muốn từ

hai bên đào tẩu. Không chỉ như thế, Mã Đằng được tướng lãnh chở đi, cũng vội vã thay đổi phương hướng, chạy vào trong rừng.



Mã Đại, Mã Hưu cùng Mã Siêu thấy Mã Đằng chạy vào trong rừng, cũng thay đổi phương hướng phóng về phía Mã Đằng.



Nhưng mà, ba người cách Mã Đằng còn có một đoạn.



Lúc đại quân chạy trốn, Lã Mông, Điển Mãn và Hoàng Tự đã mang binh giết tới. Lã Mông xách đại đao, giết về phía Mã Đằng, bắt giặc phải bắt vua

trước, nên đương nhiên là phải xử lý Mã Đằng trước. Khi tướng lãnh dưới

trướng Mã Đằng chạy vào trong rừng, chiến mã đã không cách nào sử dụng

tiếp nữa, chỉ có thể xuống ngựa chạy bộ.



Một tên tướng lãnh thả Mã Đằng từ trên chiến mã xuống, sau đó cõng Mã Đằng chạy trốn, định chạy vào trong rừng.



Những tướng lãnh này đều mặc áo giáp sáng ngời, trang phục không giống

với binh sĩ, rất dễ bị Lã Mông phát hiện, Lã Mông trông thấy tướng lãnh

cõng Mã Đằng trên lưng, con mắt chợt sáng ngời.



Hắn xách đao chỉ về phía Mã Đằng, hét lớn: "Mã Đằng ở ngay phía trước, theo ta giết! "



Trong lúc nhất thời, đại quân mãnh liệt giết về phía Mã Đằng.