Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc

Chương 847 : Chuẩn bị đường lui

Ngày đăng: 20:30 18/04/20


Ở hai bên đường, dõi mắt nhìn lại, đầy khắp núi đồi đều

là binh sĩ của Mã Đằng. Nếu quan sát từ không trung, liền có thể nhìn

thấy trên mặt đất chi chit những chấm đen nhỏ, tất cả những chấm đen kia đều đang hoạt động không ngừng, chạy tản khắp nơi.



Lã Mông lĩnh quân từ phía trước hoành không giết ra, phóng về phía Mã Đằng.



Vương Xán mang binh từ phía sau giết lên, phóng về phía ba người Mã Siêu, Mã Đại và Mã Hưu.



Lúc này, phía trước có đại quân cản đường, đằng sau lại có truy binh

đuổi tới, binh sĩ của Mã Đằng chỉ có cách chạy sang hai bên đường. Những binh sĩ này rốt cuộc mất hết kiên nhẫn, sự kiên trì trong lòng cũng

hoàn toàn sụp đổ. Lúc phía trước đường không có đại quân Lã Mông cản

đường, bọn họ có thể đồng tâm hiệp lực cùng chạy trốn, nhưng sau khi

đường sống bị cắt đứt, bọn họ liền có tính toán riêng, chạy trốn khắp

nơi.



Trên sơn đạo, tất cả đều chi chít binh sĩ.



Lúc này, Mã Siêu, Mã Đại cùng Mã Hưu cũng xuống ngựa, chạy bộ.



Đã không còn chiến mã, tốc độ chạy trốn của ba người người ngược lại

nhanh hơn, vì sẽ không bị binh sĩ ngăn trở, dễ dàng chạy về phía trước.



Mã Siêu mắt nhìn sáu đường tai nghe tám phương, mắt thấy Lã Mông mang

theo tướng lãnh phóng về phía Mã Đằng, trong lòng lo lắng, vội quát:

"chạy nhanh lên, phu thân gặp nguy hiểm". Sau khi nói xong, Mã Siêu xách Hổ Đầu Trạm Kim thương, phóng về phía Mã Đằng. Lúc này, Mã Siêu đã bất

chấp phía trước có người một nhà hay không, hễ là binh sĩ ngăn trở đường đi, đều bị một thương đánh bay.



Mã Siêu ở phía trước mở đường, Mã Đại cùng Mã Hưu theo sát ở phía sau, phóng về phía Mã Đằng.



Lã Mông, Điển Mãn cùng Hoàng Tự mang binh xông giết, lúc mới đầu cỡi ngựa phóng nhanh.



Nhưng muốn đuổi theo Mã Đằng, nhất định phải đi đường núi.



Lã Mông xoay người xuống ngựa, xách đại đao dài một trượng chạy vội. Ba người hắn và Điển Mãn, Hoàng Tự sát nhập vào trong binh sĩ dưới trướng

Mã Đằng như lang tự hổ, chỗ đi qua giống như bổ sóng chém nước, giết ra

một con đường máu. Ba người Lã Mông cách Mã Đằng vốn khá gần, tốc độ lại nhanh hơn Mã Siêu, nên đuổi kịp Mã Đằng trước một bước.



Điển Mãn hét lớn: "Mã tặc, Điển đại gia tới rồi đây, mau mau nhận lấy cái chết! "
đều đã bị máu tươi nhuộm đỏ, hơn nữa trên người còn có rất nhiều vết

thương, trong lòng thương cảm khó hiểu. Hắn xoay chuyển ánh mắt, lại

nhìn về phía Mã Đại, thấy thương thế của Mã Đại quá nặng, trái tim càng

trầm xuống, cũng may Mã Hưu còn chưa bị thương, cũng làm cho hắn có chút vui mừng.



Đôi mắt hắn nhắm lại, giống như đang nhớ lại chuyện gì đó.



Một lát sau, Mã Đằng thoáng cái mở mắt ra.



Ánh mắt hắn xuyên qua chung quanh, đánh giá cẩn thận tình huống chung quanh.



Thật lâu, Mã Đằng trầm giọng nói: "Ngụy Hòa, thả ta xuống! " tướng lãnh cõng Mã Đằng tên là Ngụy Hòa, là một viên tiểu tướng dưới trướng Mã

Đằng, trung thành và tận tâm với Mã Đằng. Ngụy Hòa nghe thấy Mã Đằng nói chuyện, vội quay đầu lại nói: "chủ công, thân thể ngài đang bị thương,

không nên đi đường, vẫn nên để mạt tướng cõng chạy ạ".



Mã Đằng lại nói lần nữa: "Ngụy Hòa, thả ta xuống! "



Thanh âm chém đinh chặt sắt, chân thật đáng tin.



Ngụy Hòa bất đắc dĩ, chỉ đành ngồi xổm xuống, để Mã Đằng từ trên lưng

xuống. Mã Đằng ngẩng đầu nhìn đường núi trước mắt, thấy đường núi cũng

không rộng rãi, trong mắt hiện lên một tia sáng. Hắn hét lớn một tiếng:

"Mang binh khí tới cho ta! " lập tức, liền có một tên binh sĩ đưa trường thương tới cho Mã Đằng.



Mặc dù Mã Đằng bị Điển Vi chấn thương, nhưng chỉ là tức giận công tâm nên mới thổ huyết.



Hắn nghỉ ngơi hồi lâu, đã có thể tự chạy trốn.



Lúc này, là lúc nên hạ quyết tâm rồi.



Trong đầu Mã Đằng nhớ lại Vương Xán kéo hơn mười ngày mới giao chiến

với hắn, chính là vì chờ Lã Mông cắt đứt đường lui. Bây giờ thật vất vả

bao vây được hắn, nhất định là sẽ có suy nghĩ một kích tiêu diệt hắn,

cho nên Mã Đằng nhất định phải chuẩn bị đường lui.



Cho dù không vì bản thân hắn, cũng phải vì đứa con mà lưu lại một con đường sống.