Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc

Chương 954 : Gặp lại cố nhân

Ngày đăng: 20:32 18/04/20


Cung Thục vương, Mặc Ngôn vội vã chạy đến thỉnh cầu bái kiến.



Vương Xán sau khi nhận được tin tức thì ở trong thiên điện tiếp kiến Mặc Ngôn.



Mặc Ngôn đi vào trong điện, quy củ thi lễ với Vương Xán, sau đó vẻ mặt biến hóa hưng phấn nói: "Chúa công, ty chức phát hiện một kỳ tài, à không, quả thực là thiên tài, tuyệt đối là thiên tài!" Lão nhân vô cùng hưng phấn, thân thể còn run run, râu cũng không ngừng lay động.



Vương Xán ngồi ở phía trên, bụng đầy nghi hoặc.



Mặc Ngôn vội vã chạy vào, sau đó mở miệng nói phát hiện một thiên tài, khiến Vương Xán như lạc trong mây mù.



Vương Xán hít sâu, nói: "Mặc lão, ngươi trước tiên ngồi xuống đã!"



Mặc Ngôn lắc đầu: "Chúa công, thôi khỏi ngồi, ngài và ta đi một chuyến tới viện khoa học đi, nhất định phải giữ nàng ta lại. Tuy rằng nàng ta là một nữ tử, nhưng nữ tử cũng có tài, cũng có thể làm quan!"



Vương Xán càng thêm buồn bực, là giống cái à.



" Khụ! Khụ!"



Hắn ho nhẹ hai tiếng, không nói gì, vẻ mặt cũng sầm xuống.



Mặc Ngôn lập tức ủ rũ, đành phải thành thành thật thật ngồi xuống.



Tuy rằng trong lòng hắn rất sốt ruột, nhưng lại không dám có chỗ nào quá đáng. Mặc Ngôn ngồi xuống, sau đó nhanh chóng nói: "Chúa công, hôm nay viện khoa học có hai người nữ cải nam trang tới, một nữ nhân trong đó nói muốn tỷ thí một phen với ty chức, hơn nữa nói đồ mà nàng làm ra còn tốt hơn ty chức. Ty chức vừa nghĩ tới ngay cả nữ tử cũng biết làm những thứ kỳ môn cổ quái thì lập tức thấy có hứng thú, cũng muỗn xem trình độ của các nàng thế nào, liền đọ sức một phen."



Vương Xán nói tiếp: "Kết quả ngươi thua!"



Mặc Ngôn thở dài một tiếng, nói: "Ty chức xem xong thì thực sự là tự thẹn không bằng!"



Dừng một chút, Mặc Ngôn lại nói: "Ty chức tự xưng là hậu nhân của Mặc gia, tinh thông thuật cơ quan, am hiểu chế tác các loại đồ vật cổ quái, hơn nữa trong tay còn có rất nhiều tàn đồ mà tổ tiên để lại, cũng coi như là người có học thức rất phong phú trong cơ quan thuật. Nhưng đụng phải nàng kia, thật sự là được đại khai nhãn giới. trong thời gian một nén nhang, nàng ta không ngờ chế tạo ra một con chó gỗ, có thể nói là thần kỳ, hơn nữa rất sống động, như là khoác da chó vậy, càng thêm giống thật, quả thực là nhân tài!"



Vương Xán sau khi nghe xong thì cũng thấy hứng thú.



Cơ quan thuật, đây là thứ của lão tổ tông Mặc gia!



Vương Xán hỏi: "Nàng kia tên gọi là gì?"




Hoàng Nguyệt Anh mở to hai mắt, kinh hô một tiếng.



Chỉ thấy một nam tử khởi xướng xung phong, phóng tới Hoàng Nguyệt Anh.



Thái Nhã vẻ mặt lạnh lẽo, xoay người nhắm ngay vào nam tử đó, lập tức bắn ra ám tiễn, một tên bắn bị thương nặng nam tử đang xông lên. Chợt, nàng ta lại nhắm ngay một nam tử nóng lòng muốn thử lao tới, trong miệng còn mắng: "Nha đầu chết tiệt kia, ngươi ngốc thế, mọi người đã xông lên mà vẫn chưa biết bắn tên à?"



Thái Nhã ra tay không lưu tình, dọa được một số người.



Dù sao vây quanh Thái Nhã và Hoàng Nguyệt Anh đều là học đồ, không có thợ thủ công nào nhúng tay vào, bọn họ chưa từng lên chiến trường. Hiện tại thấy mấy người ngã xuống đất thì trong lòng cũng có chút chột dạ.



" Xông lên! Nỏ tiễn của bọn họkhông nhiều đâu!"



Mấy nam tử nhìn nhau rồi khởi xướng xung phong.



Hoàng Nguyệt Anh sắc mặt đại biến, mà Thái Nhã cũng nhíu chặt mày, nàng ta lo lắng nhất chính là tình huống như vậy, sợ bị tất cả vây công, một khi gặp tình huống như vậy, các nàng sẽ nguy hiểm.. Khi hai người lâm vào nguy cơ không biết phải làm sao bây giờ thì ngoài đám người truyền đến một tiếng rống to: "Cút ngay, cút ngay!"



Một cỗ khí thế như núi thây biển máu bộc phát ra, một số nam tử sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt, tay chân lạnh ngắt.



"Rầm rầm!"



Điển Vi lao vào, cánh tay vung nhẹ, gạt hết những người chắn phía trước. Vào nháy mắt Điển Vi lao vào, mấy nam tử vừa rồi khởi xướng công kích ngẩn người, hơi khựng lại một chút, nhưng đúng vào giây phút ngắn ngủi này, Điển Vi đã giết tới, nhanh như tia chớp rút ra thiết kích, đánh cho mấy nam tử ngã xuống đất.



Cho dù không giết người, cũng khiến mấy người đau đến nhe răng trợn mắt.



“Oa, đại hắc tử, không ngờ là ngươi. Ồ, ngươi đã tới thì chẳng phải là Vương Xán cũng tới ư?"



Thái Nhã thấy Điển Vi đánh ngã một đám người, hưng phấn kêu to, trên mặt lộ ra vẻ sung sướng, hoàn toàn không còn vẻ sợ hãi. Hoàng Nguyệt Anh thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.



Lúc này nam tử chung quanh nghe thấy Thái Nhã xưng hô với Điển Vi thì trong lòng trầm xuống.



Có một số người thậm chí ngã ra đất, thân thể run rẩy.



Xong rồi! Xong rồi! Quả thật là quen Thục vương, lần này đụng vào thiết bản rồi.