Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc

Chương 957 : Tuyết rơi đúng lúc, báo năm được mùa

Ngày đăng: 20:32 18/04/20


Năm Hưng Bình thứ năm, tháng mười hai.



Trời đổ tuyết to, một hồi tuyết lớn bảo phủ toàn bộ thành đô.



Trong Hậu cung, Vương Xán tận tình chơi đùa với nữ nhân dưới gối, bận rộn đắp người tuyết. Trong đình Cách đó không xa, Thái Diễm, Điêu Thuyền, Đổng Hủy, My Hoàn và Ngô Hiện ngồi đối diện nhau, nhìn tiểu hài tử bận rộn chơi đùa.



My Hoàn và Ngô Hiện lộ ra vẻ mặt yêu thích và ngưỡng mộ, hận không thể lập tức sinh con.



Nữ tử Đời sau, có lẽ có người không thích tiểu hài tử.



Nhưng ở thời đại này, con nối dòng không chỉ là hy vọng nối dõi tông đường, cũng là sự ký thác của một người mẹ. My Hoàn được gả cho Lưu Bị nhiều năm, vẫn không có con nối dòng, mà Ngô Hiện gả cho Lưu Mạo căn bản không ngủ cùng giường. Hiện tại hai người nhìn Vương Hinh, Vương Trinh và Vương Hữu chơi rất sung sướng, trong lòng đều hy vọng mình có thể có một tiểu hài tử.



Điêu Thuyền nhìn Vương Hinh một cái, ánh mắt lộ ra vẻ thỏa mãn.



Nàng ta nhìn Vương Trinh và Vương Hữu, trên mặt hiện lên nụ cười ý vị sâu xa.



Cho đến hôm nay, Vương Xán vẫn không lập thế tử, khiến cho người ta miên man bất định.



Nhất là Đổng Hủy, trong lòng cũng có suy nghĩ.



Lúc ban đầu, Đổng Hủy không có chỗ dựa, e ngại thực lực sau lưng Thái Nhã, không dám nghĩ nhiều. Hơn nữa Thái Diễm và Vương Xán tình cảm phi thường tốt, cho nên Đổng Hủy thành thật yên phận, theo thời gian trôi qua, Vương Xán đối với mấy người các nàng không hề có khác biệt, hơn nữa tỷ phu Lý Nho của Đổng Hủy đã là Hộ bộ Thượng Thư, quyền bính rất cao, đây cũng là nguyên nhân trong lòng Đổng Hủy có ý đồ.



Thái Diễm chỉ có một phụ thân không có quyền thế, nhưng nàng ta có tỷ phu quyền bính vô song. Cho dù trên mặt Đổng Hủy không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong nhận thức, tâm tư đã xảy ra thay đổi.



"Hi hi!"



trong hậu cung truyền đến tiếng cười vui.



Trong sân, một người tuyết thật to được đắp lên.



Vương Hinh mặc áo bông, khoác áo dài màu phấn hồng, lão khí hoành thu đứng phía trước người tuyết, ra lệnh cho Vương Trinh và Vương Hữu làm việc, hoàn toàn là tư thái của đại tỷ.



Vương Xán đứng ở bên cạnh, thỉnh thoảng chỉ điểm một chút, cảm thấy rất.
Lý Nho nghiêm mặt nói: "Ai ở chỗ nào lo chỗ nấy, ty chức chấp chưởng Hộ bộ, quản lý ngàn vạn dân chúng, không thể không thận trọng."



Vương Xán đứng lên nói: "Cũng được, hay là như vậy đi, ngươi cùng ta ra ngoài một chuyến, xem thử tình huống chung quanh thành đô, coi như là làm kiểm tra thí điểm."



Lý Nho liên tục xua tay: "Chúa công, bên ngoài rét lạnh, không nên xuất hành. Ngài chỉ cần phái người tuần tra một phen, không cần tự mình đi. Hôm nay trời lạnh lắm, nếu bị phong hàn thì không hay."



Lý Nho tới đây chỉ muốn Vương Xán coi trọng việc này, bảo bọn quan viên quan tâm hơn.



Nhưng Vương Xán tự mình xuất hành không phải là ước nguyện ban đầu của Lý Nho.



Vương Xán kiên trì nói: "Mắt thấy là thật, tai nghe là giả, chúng ta ra ngoài nhìn một cái mới biết được tình huống chân thật, ngươi theo ta, coi như là đi du lịch vào đông."



Nói xong, Vương Xán sai người hầu cầm một kiện áo choàng khoác lên người, bước ra cung điện.



Lý Nho đi sau theo Vương Xán



Điển Vi thấy Vương Xán xuất môn thì cũng theo ở phía sau, bảo hộ an toàn cho Vương Xán.



Vương Xán đột nhiên ngừng lại, mở miệng nói: "Sơn Quân, một thân quan phục của ngươi rất bắt mắt, lập tức đi đổi quần áo bình thường đi. Thuận tiện bảo binh lính đi theo cũng cải trang."



"Vâng!"



Điển Vi ôm quyền, cùng binh lính chung quanh đi thay đổi quần áo.



Không bao lâu sau, Điển Vi dẫn theo sĩ binh trở lại.



Vương Xán và Lý Nho sau khi ngồi vào xe ngựa, binh lính lái xe vung roi ngựa, ngựa hí lên một tiếng, lập tức chạy về phía trước. Bánh xe lăn tròn, xe ngựa rời khỏi cung. Tuy rằng đường trong thành đều là đại đạo bằng phẳng, nhưng trời đổ tuyết lớn, mặt đất hơi trơn, sĩ binh cũng không dám đi quá nhanh.



Vương Xán dẫn theo đám người Lý Nho trước tiên đi bộ trong thành một vòng, xem xét tình huống.



Sau đó đoàn người mới ra khỏi thành.