Tây Thu Tiểu Công Chúa

Chương 37 : Chuyện tình K và T

Ngày đăng: 17:02 18/04/20


Eo sao mà cái lúc đó tớ run thế chứ nị, người thì cứ choang choáng nong nóng không thốt nổi cái gì sất. Ngó trộm thấy Cún cũng ngượng ngùng chẳng kém, mặt cậu ấy đỏ lựng đi ý.



Hai đứa nhìn nhau một hồi, cứ nhìn thôi, không khí yên lặng mờ ám lắm ấy. Cậu ấy dắt Thu ra nhà để xe, tớ cũng lẽo đẽo theo sau.



Rồi bạn đèo mình về nhà.



Cả quãng đường đi Tây Thu kiểu bị á khẩu ý, câm lặng như hến.



Xe phanh kít một cái, dừng lại ở biển đậu phụ tào phớ, có người cốc trán tớ rồi ấp a ấp úng.



-“Thu…nhớ ngủ sớm cho xinh…”



-“À…ừ…”



Thu giật lấy xe từ tay Khôi rồi lao vào nhà bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Tại ở ngoài đó thêm giây phút nào nữa chắc tớ khó thở rồi đột quỵ mất á, nguy hiểm lắm.



Tối đến vừa mắc được cái màn thì máy báo tin nhắn.



“Cuối tuần này đằng ấy cho mình câu trả lời nhé!”



Ựa.



Có nhất thiết phải nhanh thế không?



Chả nhẽ nhắn trả lời cái gì hả Khôi thì làm màu quá à, tớ đâu có ngu tới mức đấy mà giả nai cơ chứ? Suy ngẫm mãi mới rep lại được bạn á.



“Thế Khôi không thích Lisa nữa à?”



“Thu ngốc quá, ông nội Lisa và ông ngoại Khôi là anh em ruột.”



Ớ thế ra là anh em họ à? Thảo nào thân nhau vậy, Thu mấy hôm nay ấm ức vớ vẩn rồi.



“Nhưng còn L thì sao?”



Tớ hồi hộp tra khảo, mãi ba mươi phút sau thì mail báo có thư mới, là bản scan bức vẽ cô dâu chú rể rất đẹp, bức mà cái Hến nói đây mà.



Điều đặc biệt là bên dưới có hàng chữ nắn nót Trọng Khôi trái tim Lệ Thu. Eo, chẳng ngờ được luôn, cứ cảm động thế nào ấy. Đêm đó Thu “nhâm hon cư” á, ngẩn ngơ nằm ngắm tranh cả mấy tiếng đồng hồ, cố nhắm mắt đi ngủ mà trong đầu cứ hiện lên hình ảnh nụ hôn với lời tỏ tình ban tối thôi.



Bối rối xao xuyến lắm á, tim gan rộn ràng thổn thức đến lạ kỳ.



Khổ nỗi sáng sớm hôm sau thức giấc ngó thấy đống sách luyện thi tự dưng tâm trạng trùng hẳn xuống. Đúng rồi, còn học hành, còn phấn đấu để đi du học, yêu đương vào có mà hỏng be bét hết cả à?



Chán nhỉ?



Trước đây được Khỉ tỉnh tò tớ từ chối mà không có cảm xúc gì luôn á, mọi chuyện nhẹ nhàng tựa lông hồng. Với Khôi thì lại khác, nẫu hết cả ruột đi ý.



Buồn buồn tiêng tiếc, hình như Thu thích Khôi rồi thì phải.



Ừ, chắc là thế đó.



Chưa tới mức yêu cuồng dại nồng nhiệt, nhưng thích chơi với bạn ấy, thích học bài cùng, thích ngắm bạn nữa. Mỗi câu mỗi chữ bạn thốt ra đều thấy dễ nghe lắm, được bạn khen xinh với giỏi có mà sướng hết cả tai, lâng lâng mất nửa ngày ấy.



Nhưng mà thôi, giờ học hành giỏi để kiếm được nhiều tiền còn báo hiếu ba mẹ mới là quan trọng nha, mọi chuyện khác để sau đi. Ngẫm nghĩ thấu đáo rồi tớ liền soạn tin cho người ta.



“Câu trả lời của Thu là không. Thu…không thích Khôi…”
-“Bỏ Thu ra…Khôi bỏ Thu ra…nhanh…”



Cậu ấy như bị điếc á, chẳng nói chẳng rằng vừa lau lau vừa đưa tay Thu hứng dưới vòi. Nước rất mát, Khôi thì rất đẹp trai, Thu ngoài mặt tưng tức nhưng trong lòng mềm nhũn cả ra á, xấu hổ ghê gớm.



Nhưng Thu là con gái mà, sực nhớ ra mình cũng phải có tự tôn chứ, nhất định không thể dễ dãi để cậu ấy muốn làm gì thì làm á. Tớ lấy hết sức vừa quát Khôi vừa kéo tay lại làm nước bắn tung toé vào hai đứa, hại cậu ấy giận sôi cả máu.



-“Thu có chịu yên không hay để Khôi ném vào bể nước?”



-“Ném thì ném đi, tưởng tớ sợ chắc…có giỏi thì ném đi…”



Kiểu Thu hôm nay gan cũng hơi lớn, căn bản quen lâu rồi, cứ có linh cảm rằng Cún sẽ không bao giờ ra tay quá ác độc với mình nên nhờn nhờn đó. Cậu ấy không dám ném thật, chỉ búng tai tớ doạ doạ.



-“Kinh thật, bướng nhỉ? Được, Thu cứ thử lèo nhèo thêm câu nữa xem, đợi tới lúc đó Khôi sẽ thơm cho Thu biết lễ độ.”



-“Thơm thì thơm chứ Thu sợ quái gì…Khôi giỏi thì…”



Eo, đúng là cuống quá hoá hồ đồ mà. Nói xong mới phát hiện hố nặng, nhìn Khôi cười nham hiểm mà tớ chỉ muốn có động đất thôi, để hở ra khe nào cho mình chui xuống á.



Quá là mất mặt đi.



Cái người nào đó cứ dí sát vào Thu ý, thơm một lượt lên chỗ tay bị đau làm tim tớ nhảy lung tung tưởng loạn à.



-“Thông cảm, Thu thách thế mà Khôi không thực hiện thì hèn quá.”



Ặc, cái gì thế?



Lưu manh chính hiệu là đây chứ đâu, đểu cáng kinh khủng á. Thu bực hết cả người, tay chân múa máy ra sức đấm đá Khôi. Khổ nỗi cứ như kiến chọi voi vậy đó, cậu ấy không những không thấy đau mà còn ngồi yên cười cười, làm tớ điên thế chứ nị.



-“Ghét Khôi lắm, rõ ràng Khôi bảo thích Thu, vậy mà chưa đầy mấy ngày thái độ đã quay ngoắt rồi…Tình cảm của Khôi chẳng đáng giá gì hết á…Khôi bảo tớ nhăng nhít nhưng Khôi còn đào hoa gấp tỷ lần luôn ấy…còn nữa, con người Khôi là đồ lật kèo, bảo nghỉ chơi rồi cơ mà…còn sán lại đây làm gì cơ chứ…biến ra chỗ Chi đi…”



Kiểu bao nhiêu ấm ức nó dâng trào như sóng biển á, nói một thôi một hồi không ngừng nghỉ. Bạn ban đầu hiền lành để cho mình trình bày, tiếc là sau đó lại hỏi rất đểu.



-“Ghen à?”



-“Ai thèm ghen…tớ đâu có thích Khôi đâu mà ghen…”



-“Còn chối…giờ có hai phương án, một là Thu thừa nhận hai là Khôi dùng biện pháp mạnh…chọn đi…CHỌN…”



Eo cậu ấy quát to ơi là to ý, hại tớ sởn cả gai ốc, mãi mới ấp úng được vài từ.



-“Biện…biện…pháp…gì…”



Có người véo má Thu một cái rồi rất nghiêm túc thủ thỉ.



-“Phạt ăn kẹo.”



Tai tớ đỏ ửng như cà chua luôn ấy, ngẫm thấy sau năm tuần khả năng giao tiếp của Khôi tiến bộ như làn da của Thu vậy đó. Nói từ nãy tới giờ mà không bị đổ chút mồ hôi nào cả.



Dì bạn phán thật đúng, thương nhau cũng đâu phải lúc nào cũng hại đâu, gặp được bạn tốt thì giúp đỡ nhau cùng tiến bộ mà. Đang ngẩn ngơ nghĩ ngợi linh tinh chợt thấy người ta lay lay tớ, chỉ vào viên kẹo ngậm trong miệng rồi ra hiệu quyết định nhanh nhanh lên.



Giờ thì mặt mũi chân tay Thu cũng hồng rực theo luôn à, con người này nói được là làm được ấy, giờ không thừa nhận là một trăm phần trăm phải ăn kẹo á.



Ôi dồi ôi, khổ Thu quá đi thôi.