Tây Thu Tiểu Công Chúa

Chương 38 : Anh là soái ca của lòng em

Ngày đăng: 17:02 18/04/20


Suy tới tính lui cuối cùng chỉ có một biện pháp thôi á, Thu nhìn Khôi âu yếm rồi giả bộ giật mình, hét to thật là to.



-“Cô Lan Rùa kìa, cô ạ…CON CHÀO CÔ…”



Y như rằng bạn trúng kế ngoảnh lại đằng sau. Tớ lấy hết tốc lực ba chân bốn cẳng chạy như một con điên, chẳng rõ nên đi đâu cả, chỉ biết là càng xa Khôi càng tốt thôi.



Chạy hoài.



Chạy mãi.



Tới khi thở không ra hơi rồi mới phát hiện mình ở cuối con đường, trước mặt là tường, hai bên hai hàng rào xương rồng xanh mướt, sau lưng có người nào đó đang cười khẩy khinh bỉ.



Ôi dồi ôi, ăn gì mà ngu dễ sợ.



Quả này thoát sao nổi nữa?



Eo chân tay tớ bủn rủn hết cả, trống ngực thì cứ thình thà thình thịch á. Sao đây ta, biết làm sao bây giờ?



Thôi đành, ngoan ngoãn nhận tội có khi còn được khoan hồng. Mà cái chuyện này nó cứ ngại ngùng kiểu gì ý, tớ hít thở sâu lắm rồi mà vẫn còn ấp a ấp úng.



-“Thu…Thu…rồi…Thu nhận…Thu ghen…được chưa…tha cho Thu…”



-“Vì sao ghen?”



Tay cậu ấy đan nhẹ vào tay Thu, chất vấn tớ bằng cái giọng buồn cười dễ sợ. Chắc là do đang ngậm kẹo đó. Nhìn cái viên kẹo đảo từ má này sang má khác mà Thu hoảng hết cả người, vội vã thành khẩn.



-“Ghen…ghen…ghen vì…thích Khôi…thích lắm…nên tức…”



Ai đó gật gù, hơi tủm tỉm nữa mới đểu chứ nị.



Thu thở phào luôn, lí nhí bảo người ta.



-“Xong, thế là xong nhá, nói lời phải giữ lời, giờ bỏ tay Thu ra.”



Ừ thì đúng là bạn bỏ thật.



Nhưng hai tay Khôi lại ép lên má tớ, môi chạm môi, thề luôn cái người này cứ như chuyên nghiệp lắm rồi á, mới chỉ mấy giây thôi mà đã đẩy kẹo sang rồi. Tớ ức chứ, điên cả tiết.



Mà tại lần trước bị nghẹn suýt chết ấy, nên không dám màu mè gì cả. Cắn nhỏ, nhai nuốt trọn vẹn xong mới hùng hùng hổ hổ đánh cho cái tên khốn nạn một trận, vừa đấm vừa gào.



-“Cái đồ đáng ghét…dám lừa Thu…bỏ đi…không chơi với Khôi nữa…”



Eo, làm sai không thèm xin lỗi luôn á, ngược lại còn rất thản nhiên.



-“Đâu có, thừa nhận thì không phạt, nhưng viên kẹo đó là phạt tội Thu chạy trốn mà.”



Ựa.



Nói như vậy thì kiểu gì tớ chẳng phải ăn kẹo? Sao không thông báo từ lúc nãy cơ chứ? Dám troll Thu à?



Tức không để đâu cho hết tức ấy, Thu mặt xị như cái bị cáu ầm lên.



-“Tránh ra cho tớ về lao động không có Hưng lại trừ điểm thi đua thì chết.”




-“Là cái gì?”



-“Còn là cái gì nữa? Anh là soái ca của lòng em chứ sao?”



-“Chắc không?”



Bạn tỏ thái độ nghi ngờ, Thu tỉnh bơ khẳng định chắc mà, tớ phải thức suốt đêm mới nghĩ được ra chiêu bày tỏ tình cảm độc đáo vậy đó. Có người vẫn chưa hài lòng, gặng hỏi.



-“Anh nào? Em nào?”



-“Anh Khôi…em Thu…hết buồn nha…”



-“Thu nói hết câu thì Khôi hết buồn.”



Thôi đành, tớ hít một hơi thật sâu rồi tỏ vẻ dễ thương, nói giọng ngọt xơn xớt luôn.



-“Anh Khôi là soái ca của em Thu ợ.”



Ai đó ban đầu còn hơi tủm tỉm, sau đó cười phá lên. Trước lúc về nhà thì ghé tai Thu thì thầm.



-“Thực ra ngay từ đầu anh đã biết là thư của Chi rồi em ạ.”



Ặc.



Thế mà giả nai?



Khốn nạn, quá khốn nạn đi. Nguyễn Hoàng Trọng Khôi, cái đồ lưu manh đáng chết, tớ hận chỉ muốn băm vằm xé xác cậu ấy thôi á.



Eo, tức thế chứ nị.



Sáng hôm sau kệ người ta, dậy thật sớm đạp xe đi học trước. Run rủi thế nào vừa tới cổng trường thì gặp mẹ bạn đứng đợi.



-“Vẫn còn sớm, con vào cất xe đi rồi ra đây, cô nghĩ mình cần nói chuyện với nhau.”



Đột nhiên tim tớ đập đánh thót một cái ý. Giọng mẹ cậu ấy nghiêm lắm chứ không thân thiện như bình thường đâu.



Lẽ nào mẹ Khôi biết bọn tớ yêu nhau?



Sao có thể nhỉ? Giấu kín thế cơ mà?



Nhưng không thì làm gì có chuyện gì khác nữa. Có khi đúng thế rồi, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra á.



Chết toi, chắc mẹ bạn bực lắm ấy. Cô kiểu gì cũng bảo tớ tránh Khôi thật xa cho mà xem. Liệu cô ấy có đưa tiền cho tớ xong rồi ra điều kiện giống mấy bộ phim cô dê an hay chiếu trong giờ ăn cơm không nhỉ?



Hay là cô đẩy Thu đi du học luôn để chia cắt hai đứa.



Ôi được thế thì còn gì bằng!



Chẳng cần nhọc công phấn đấu mà đã có người cấp tiền cho ra nước ngoài học tập á, số sướng quá còn gì? Ớ nhưng mà còn Khôi nữa, tớ đi rồi nhỡ bạn buồn thì biết làm sao?



Eo ôi mọi thứ cứ rối rắm hết cả lên ý, gửi xe xong đi bộ ra chỗ cô mà càng tới gần tớ càng run với lo lo à.