Tây Thu Tiểu Công Chúa
Chương 47 : Nụ hôn 90 giây
Ngày đăng: 17:02 18/04/20
Ựa.
Khôi ơi có thật trước đây cậu từng bị bệnh tự kỷ không thế? Tớ ngại quá à.
Thôi cơ mà dù sao cũng là một cái ôm nhỉ, ôm lỏng ôm chặt cũng chẳng khác gì nhau ấy, nên Thu chiều theo yêu cầu của người ta. Trán tớ dựa vào lưng cậu ấy, eo nói ra thì hơi xấu hổ nhưng Khôi thơm tho lắm á.
-“Khôi giống ba tớ nha, hai người đều rất sạch sẽ.”
Thu mở lời khen ngợi, Khôi thản nhiên đáp.
-“Không sạch để mà vợ bỏ à?”
Hả?
Gì thế? Dạo này toàn phát ngôn gây sốc à, hại trống ngực tớ cứ đập thình tha thình thịch ấy, ngượng ngượng cấu eo bạn một cái rồi lí nhí mắng.
-“Nói linh tinh quá à.”
-“Linh tinh gì? Khôi đang nói ba mẹ Thu mà.”
-“Thật á? Vậy mà tớ cứ tưởng…”
Uầy, lại ăn dưa bở rồi, ngại không để đâu cho hết ngại á. Khôi thì phởn lắm, tay cậu ấy phủ lên tay tớ xoa xoa nắm nắm rồi trêu chọc.
-“Thu mong làm vợ Khôi thế rồi cơ à?”
-“Đâu có đâu, Thu thèm vào nha. Khôi tập trung lái xe bằng hai tay đi không ngã bây giờ đấy.”
WC nghe lời lắm, đưa tay Thu lên miệng thơm chụt một cái rồi ngoan ngoãn bỏ ra. Tớ thừa nhận bản thân cũng hơi nghiêm trọng hoá vấn đề vì hai đứa đang ở trong con đường hoa sữa rất là vắng, nhưng kệ đi, an toàn là trên hết mà.
Cẩn thận một chút cũng không thừa đâu á, các cậu cũng thế nhé!
Có Khôi ở bên thực sự cực kỳ may mắn luôn, bởi nếu không tớ cũng chẳng biết những ngày tháng sau đó sẽ diễn ra tồi tệ tới mức nào. Bài vở trên lớp đã tùm lum rồi lại còn phải chuẩn bị rất bao nhiêu thứ để nộp đi du học nữa chứ, đôi lúc phát stress luôn á.
Một vài bạn trong trường nhà có điều kiện ý, được ba mẹ hỗ trợ rất nhiều luôn. Như em Diệp nè, phụ huynh mở cho hẳn một buổi triển lãm tranh, cái đó ghi vào hồ sơ sáng láng phải biết. Tớ thì phải bắt đầu từ con số không, cái gì cũng lân la đi hỏi han hết chỗ này tới chỗ kia, mà không phải hỏi cái gì người ta cũng nói, cho nên sự giúp đỡ của Khôi có ý nghĩa vô cùng to lớn.
WC biết rất nhiều thứ, kể cả những thứ không biết thì bạn cũng có khả năng thu thập thông tin.
-“Đừng áp lực quá Thu à, cố gắng hết sức mình là được rồi.”
-“Có còn là học sinh tiểu học nữa đâu hả Khôi? Bây giờ thời cơ vàng không phấn đấu thì sợ chẳng kịp mất…Thu sợ lắm…sợ Thu ngu dốt không được chọn… rồi Khôi đi du học mất…lúc đó Thu ở lại trong nước…Thu nhớ Khôi…Thu sợ Khôi sang đó rồi nhiều cái hay Khôi quên Thu ý…”
Tớ ngập ngừng tâm sự, giọng nghèn nghẹn à, tại đang xúc động mà. Hơi mệt mệt nên tớ đang nằm áp mặt xuống bàn ấy, Khôi cũng nằm tư thế giống Thu, gạt mấy sợi tóc xoã ở bên má tớ ra đằng sau rồi thắc mắc.
-“Sao trên đời lại có người đáng yêu như Thu hả Thu?”
Uầy, ngọt như mật ong chất lượng cao nha, nghe sướng lỗ tai thế chứ nị.
-“Toàn nịnh ngọt không à, thế trên đời này ai là người đáng yêu nhất, Thu hay Hến Sò?”
Tại có lần tớ thấy bọn nó thủ thỉ hỏi anh Khôi ơi Hến Sò dễ thương kinh khủng khiếp ý nhỉ, Khôi thơm chúng rồi cười cười gật đầu. Chẳng phải Thu so đo gì cả, tại đang rảnh rỗi nên muốn troll Khôi một chút á.
Cậu ấy cũng suốt ngày troll với làm nũng tớ đó thôi.
WC ơi là WC, để xem lần này chàng trả lời ra sao?
Haiza, vậy là cũng có ngày Cún bị bí còn tớ chiếm thế thượng phong nha, thiệt là sung sướng quá đi.
Bạn vẫn còn cười cười với trêu Thu được á.
-“Đừng lo, ai lại đi ghét con dâu tương lai.”
May mắn làm sao Khôi vẫn xếp thứ hai toàn khối đấy, không thì Thu áy náy lắm á. Đúng lúc ấy Khỉ cũng chuồn sang gõ vai tớ hớn ha hớn hở.
-“Ê…Thu Thu…ê…mình giữ lời hứa nha…anh xếp thứ nhất rồi đó.”
-“Cậu đùa à? Top 10 cậu còn chẳng lọt.”
-“Mình thật, nhìn nè, môn giáo dục công dân 9.8, xếp thứ nhất luôn, lúc nhắn tin mình bảo chỉ cần ngoi lên vị trí đầu tiên mà, có bảo phải nhất tất cả các môn đâu.”
Hả? Giáo dục công dân thì cả khối có tới mấy chục đứa được 9.8 ý, cái cậu này khôn lỏi thế chứ nị, cũng tại Khôi bày trò á, tớ quay sang lườm người ta một cái.
-“Anh cho mình nợ tới cuối buổi nhé.”
Khỉ xoa xoa đầu Thu rồi phấn khởi về chỗ. Mặt Khôi lạnh tanh luôn à, tổng kết xong xuôi các thầy cô về phòng hội đồng ăn liên hoan rồi, chỉ còn học sinh ở lại thôi, bởi vì bây giờ là tiết mục văn nghệ của bọn tớ mà.
Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như sau màn nhảy của mình Khỉ đại ca không dùng mic phát biểu oang oang trên khán đài.
-“Thu Thu…I know you love me….please….please…don’t be shy…and…and…and…could you be my girlfriend?”
Ôi dồi ôi, tỏ tình hẳn bằng tiếng anh cơ đấy, lại còn trước bàn dân thiên hạ nữa? Bạn muốn tớ giấu mặt đi đâu hả bạn Khỉ?
Đã thế đàn em của cậu ấy đã nhảy xuống đây từ lúc nào rồi, dịu dàng đưa cho Thu mic. Tớ giờ vừa muốn từ chối luôn cho xong vừa không muốn làm bạn bị mất mặt trước đám đông nên tiến thoái lưỡng nan à, chẳng biết nói sao cho hợp tình hợp lý cả.
Thu còn đang bận tính toán thì Khôi đã giật lấy mic chậm rãi trả lời.
-“No, she couldn’t.”
Sự chú ý của cả trường dồn về bọn tớ. Trán Khôi lấm tấm mồ hôi, tớ biết mà, cậu ấy nói được với tớ nhiều nhất, thấy cô Vân kể dạo này ở nhà Khôi cũng chịu mở lời hơn rồi, nhưng khi đối diện với những người khác thì khả năng giao tiếp vẫn tệ thế.
Phát biểu trước đám đông như này chắc Cún căng thẳng lắm đó.
-“Why?”
Bực bực Khỉ rồi nha, mặt vênh kinh khủng khiếp, biết Khôi tự kỷ rồi mà còn cố tình chơi khó, dám thách thức WC nhà tớ trước đám đông à? Thu bức xúc thay á.
Khôi vẫn còn bệnh nên không nói được nhiều, chỉ đơn giản ngắn gọn vài từ.
-“Because she’s mine.”
Ừ, chỉ có mấy từ đó thôi nhưng khiến cả trường tớ xôn xao điêu đứng.
Nguyễn. Hoàng. Trọng. Khôi.
Phải chăng bạn muốn kéo thù trong giặc ngoài cho Thu?
Phải chăng bạn không ý thức được hậu quả sau phán ngôn ấy của mình?
Phải rồi.
Phải rồi đó.
Nếu ý thức được thì đã chẳng kéo Thu vào lòng rồi kiss nhẹ lên trán như vậy đâu. Ánh mắt trìu mến của cậu ấy khiến tớ thổn thức khôn nguôi, nhưng ánh mắt của bọn con gái trong hội hotgirl cũng doạ Thu stress muốn điên.