Thả Thí Thiên Hạ
Chương 22 : Quyết chiến tại Vô Hồi Cốc
Ngày đăng: 04:58 19/04/20
Bên ngoài trướng của Hoa Vương, những người có liên quan đều cảm thấy vô cùng căng thẳng sốt ruột, quân sư Liễu Vũ Sinh đặc biệt sốt ruột nhất, y đi qua đi lại nhiều đến mức mặt đất trước cửa sắp bị đào thành một cái rãnh. Còn phò mã Hoàng Triều thì đứng cách đó khá xa, khoanh tay quay lưng lại, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời. Mặt trời đang lặn từ từ xuống đằng tây, không ngừng lưu luyến bám trụ một góc núi.
“Ngọc công tử, đại vương thế nào rồi?”.
Rốt cục thì mành trướng cũng được vén lên, Liễu Vũ Sinh chạy đến hoảng loạn hỏi Ngọc Vô Duyên vừa bước ra ngoài.
“Tính mạng không có gì đáng ngại.”. Ngọc Vô Duyên thản nhiên đáp, ánh mắt xuyên qua Liễu Vũ Sinh rơi vào trên người Hoàng Triều.
“Đa tạ công tử!”. Liễu Vũ Sinh vui mừng dập đầu trước Ngọc Vô Duyên.
“Liễu quân sư không cần đa lễ.”. Ngọc Vô Duyên đỡ y dậy, Liễu Vũ Sinh liền bái tạ.
Hôm nay vốn là một ngày hè oi ả nóng bức, thế mà bàn tay kia lại lạnh ngắc như băng. Liễu Vũ Sinh nhất thời chấn động, không khỏi ngẩng đầu nhìn Ngọc Vô Duyên. Người này cả một buổi chiều ở trong trướng cứu chữa cho Hoa Vương, thần sắc không hề có chút mệt mỏi, khuôn mặt vẫn nhu hòa yên tĩnh như ngọc. Đôi mắt chàng an tường lạnh nhạt, một thân áo trắng tuy có dính chút máu bẩn nhưng cả người vẫn không nhiễm bụi trần. Mỗi lần nhìn người này, y đều cảm giác hình như chàng không phải là người phàm, có vẻ giống một tiên nhân có thể theo gió bay đi bất kỳ lúc nào.
“Công tử…”. Một câu “Sao tay công tử lạnh thế?” y cũng chẳng thể thốt lên, chỉ lúng túng nhìn chàng, không dám có ngôn từ cử chỉ nào mạo phạm người trước mắt.
“Quân sư hình như rất quan tâm đến thương thế của đại vương, ông có thể vào xem, nhớ kỹ, không được đánh thức ngài.”. Ngọc Vô Duyên cười nhẹ, chỉ mành trướng hàm ý bảo y cứ đi vào.
“Dạ!”. Liễu Vũ Sinh khom người, vén trướng bước vào.
“Các vị tướng quân đều trở về nghỉ ngơi đi, đại vương không sao đâu!”. Ngọc Vô Duyên nói với những người còn lại đứng ngoài trướng.
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng thi lễ với Ngọc Vô Duyên rồi rời khỏi.
Đợi mọi người đi hết, Hoàng Triều mới xoay người liếc nhìn Ngọc Vô Duyên, hắn thản nhiên cất lời: “Hoa Vương sẽ không chết chứ?”
“Ừ.”. Ngọc Vô Duyên dời bước đi về phía Hoàng Triều, tầm mắt đặt vào vầng thái dương đỏ rực trên đỉnh núi: “Ba mũi tên cắm sâu vào da thịt, gần như xuyên thủng cả người. Xem ra tài bắn cung của Lâm Cơ tướng quân Bạch Phong Quốc cũng chẳng kém gì Cửu Sương.”.
“Ta chỉ biết rằng huynh phải tốn công cứu lão.”. Hoàng Triều thu hồi ánh mắt, đôi hàng mày chợt cau lại: “Chẳng qua bây giờ không phải lúc để lão chết thôi!”. Nói đến đây hắn chợt thở dài: “Bạch Phong quốc… Phong Vân Kỵ! Quá nhiều nhân tài! Chỉ tiếc…”.
“Huynh tính làm gì? Muốn quyết chiến với nàng ở Vô Hồi Cốc sao?”. Ngọc Vô Duyên quay đầu.
“Đã hành động rồi, tên đã lên dây không thể không bắn!”. Hoàng Triều nặng nhọc đáp, chậm rãi nhìn về phía trận địa quân Phong: “Huống hồ sớm muộn gì cũng phải đánh!”
“Sớm muộn gì cũng phải đánh? Đã như vậy thì…”. Ánh mắt Ngọc Vô Duyên trở nên xa xăm nhìn cờ Bạch Phượng, nhìn phượng hoàng trắng đang giương cánh tung bay trên trời, chàng khẽ thở dài: “Cờ Bạch Phượng của Phong gia… Phong Độc Ảnh, Bạch Phượng Hoàng… Hoàng Triều, huynh đã muốn quyết chiến với Phong Tịch, vậy nhất định phải biết đến Huyết Phượng Trận của Phong gia.”.
“Huyết Phượng Trận?”. Đôi mắt Hoàng Triều lóe lên một tia sáng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía trời tây, vầng thái dương cuối cùng cũng ẩn mình sau núi, nhường chỗ cho hoàng hôn âm u lẳng lặng phủ xuống: “Ta biết Huyết Phượng Trận này, trong nhật ký của tổ tiên đã từng đề cập qua, phượng hoàng hút máu!”.
“Gặp phượng phải trốn…”. Ngọc Vô Duyên thì thầm, cụp mắt nhìn hai cánh tay mình, phía trên vẫn còn dính vài vệt máu của Hoa Vương. Chàng tự hỏi: Sau này thì sao? Bàn tay này còn dính máu của người nào nữa? Còn dính máu của bao nhiêu người?
“Gặp phượng phải trốn… Nhưng đối với người của Ngọc gia huynh, trên đời này không có trận nào không phá được!”. Hoàng Triều thu lại ánh mắt vàng rực, kiên định nhìn Ngọc Vô Duyên.
“Người của Ngọc gia?”. Ngọc Vô Duyên thì thào thuật lại, khẽ cười khổ.
************************************************** *********
“Sao muộn vậy rồi mà cô còn chưa ngủ?”.
Phong Tịch khoanh chân ngồi trên đỉnh của Phong Vương trướng, hai tay để xuống đầu gối, trông có vẻ như vừa ngủ dậy thì vội vàng chuồn đi. Trên người nàng chỉ khoác mỗi chiếc áo ngủ màu trắng giản đơn, mái tóc đen dài xõa tung sau bờ vai, uốn lượn rũ lên trướng. Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm xa xăm, mảnh tuyết nguyệt giữa trán được ánh trăng bạc chiếu rọi sáng lên. Vẻ bề ngoài và tư thế lười nhác này chỉ có thể là Bạch Phong Tịch, thế nhưng vẻ mặt nghiêm túc đoan trang thì lại vô cùng giống Phong Tích Vân.
• Page: Eb00k ngôntình miễnphí
“Đêm ngắm sao trời, có thấy gì không?”. Phong Tức nhẹ nhàng nhảy lên ngồi xuống đỉnh trướng, ngẩng đầu nhìn những điểm sao lấp lánh trên không trung.
Một tràng Tu La thê thảm nhất nhân gian đang diễn ra…
“Đúng là quân Hoa muốn chiến đấu cho tới chết! Đơn giản là vì Hoàng Triều ở đây nên bọn chúng mới có ý chí bất diệt sao?”. Phong Tịch lạnh lùng phun ra một câu, sau đó nhảy lên bay thẳng về phía Hoàng Triều trong trận địa: “Đã vậy, ta sẽ đánh gục ý chí chiến đấu của bọn chúng!”.
Cùng lúc đó, bên phía khán đài đối diện cũng có một bóng trắng bay ra, chỉ khác ở chỗ, mục tiêu là Phong Tịch.
“Bạch Phong Tịch và Ngọc Vô Duyên?”. Phong Tức đứng trên khán đài không khỏi mỉm cười, tựa như đang nhàn nhã thoải mái chuẩn bị xem một vở kịch hay: “Chẳng biết nữ nhân đệ nhất thiên hạ đấu với công tử đệ nhất thiên hạ, ai thắng ai thua đây?”
Khi hai bóng trắng phóng qua còn cách khoảng mười trượng, lập tức cả hai bay cao lên, nghênh đón nhau giữa không trung.
Bảy trượng… sáu trượng… năm trượng… bốn trượng…
Dưới mặt đất, hai quân Phong, Hoa giao chiến kịch liệt, bốn phía vang vọng tiếng đao kiếm va chạm chói tai, tiếng chém giết rung trời… Còn trên không trung, hai người càng lúc càng đến gần, một người mặc giáp bạc sáng lóa, một người vận áo trắng phiêu nhiên. Cả hai đều quên hết thảy mọi thứ xung quanh, vẫn bất chấp tiến về phía trước. Lúc này tronng ánh mắt họ chỉ có hình bóng đối phương, tưởng như xa xôi đến mức không thể đến gần, nhưng rồi lại đứng trước mặt nhau trong phút chốc…
Ngân quang lóe lên, bạch lăng trong tay như rồng lao đến!
Tay áo tung bay, ngón tay bắn ra kiếm khí lăng không!
“Vô Gian Chi Kiếm của Ngọc gia!”. Phong Tức nhìn ngón tay của Ngọc Vô Duyên, đồng tử co rút, không tự chủ được nắm chặt hàng rào trên khán đài: “Hắn cuối cùng cũng dùng Vô Gian Chi Kiếm!”
“Phượng Khiếu Cửu Thiên!”.
“Vô Gian Chi Kiếm!”.
Hai tiếng quát khẽ ngân vang, giống như báo cho đối phương biết, cũng giống như tự nói với chính mình, đây đều là tuyệt kỹ gia truyền của đôi bên, là một trong những tuyệt chiêu đoạt mạng người trong nháy mắt. Chỉ cần xuất chiêu…thì không còn đường lui nữa!
Bạch lăng hóa thành phượng hoàng ngạo nghễ thét dài trên chín tầng trời, ngẩng đầu giang cánh, mang theo ngọn lửa mạnh mẽ xé gió bay đi.
Cánh tay duỗi ra, ngón tay điểm chỉ, đầu ngón tay bắn ra kiếm khí, kiếm khí tựa cầu vồng lướt thẳng về phía trước.
Phượng Khiếu! Kiếm Minh! Giữa chiến trường dày đặc tiếng chém giết cũng có thể nghe thấy thanh âm réo rắt vang vọng, có điều phía dưới đã không còn ai rảnh màng đến.
Giữa không trung… khi khoảng cách hai người chỉ còn lại hai trượng, bạch lăng đã gần áp sát lồng ngực, kiếm khí đã gần chạm đến mi tâm, họ chợt nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, thấy rõ đôi mắt thân thuộc ấy, thấy cả những thứ sâu kín trong tâm hồn… Phút chốc, họ cùng mỉm cười, cười vô oán vô hối, cười đến vân đạm phong thanh. [1]
[1] Vân đạm phong thanh: trong lành,thanh khiết, nhẹ như mây như gió
Bàn tay của hai người chợt mềm nhũn, trái tim trong tích tắc ngừng đập. Bạch lăng chệch qua bên sườn, kéo theo một góc vạt áo, kiếm khí lướt qua tóc mai, một sợi tóc dài rơi xuống… Hai người đứng gần bên nhau… nhìn nhau… mỉm cười… sóng vai… bước qua nhau… Sau đó mỗi người bay về phía trận địa của mình, một người tay cầm sợi tóc, một người tay nắm vạt áo. Cả hai quay lưng, không dám xoay người lại, cũng không dám ngoảnh đầu nhìn đối phương thêm lần nữa.
“Quả nhiên…. đều không hạ thủ được!”. Phong Tức đứng trên khán đài cao thản nhiên cười cười, nhìn hai bóng trắng trên chiến trường kia, bàn tay không tự chủ được nắm thành nắm đấm: “Có điều… Ngọc Vô Duyên là người nhà Ngọc gia, tất nhiên phải lựa chọn Hoàng Triều, còn cô thì lại lựa chọn ta… Vì vậy, hai người không sớm thì muộn cũng phải xuống tay thôi!”
Vô Duyên… giây phút vừa rồi… có phải chàng muốn chết cùng ta không? Vì sao… vì sao cuối cùng chàng vẫn không ra tay? Đây chính là lý do mà đôi mắt chàng luôn ẩn chứa sự bi ai, có đúng không? Từ lần đầu tiên gặp chàng, trong đôi mắt chàng… đôi mắt mà mọi người luôn cho rằng bình thản không gợn sóng ấy, ta đã lờ mờ nhìn thấy một tia đau xót… Chàng thật sự đau xót cho thế nhân sao? Hay là… chàng đang đau xót cho vận mệnh của chính mình? Nhưng mà, vì sao…
Người nhà Ngọc gia… Chàng… sẽ có kết cục như vậy sao? Phong Tịch gắt gao siết chặt bạch lăng, nắm chặt vạt áo đang cầm trong tay mình, trên khuôn mặt có thứ gì đó lành lạnh lướt qua. Trái tim nàng trong phút chốc đập chậm dần… chậm dần… chậm đến mức khiến người ta tưởng rằng nó sẽ không bao giờ đập nữa.
Chàng cúi đầu nhìn sợi tóc đen trong lòng bàn tay… đây là sợi tóc rơi xuống từ mái tóc của nàng… Suýt chút nữa thì… Phong Tịch! Bàn tay bỗng nhiên nắm chặt sợi tóc, đôi mắt vĩnh viễn không gợn sóng kia chợt lấp lánh, khoảnh khắc ấy, một giọt nước mắt chảy xuống, rơi vào sợi tóc đen, biến mất trong lòng bàn tay…
Người nhà Ngọc gia cả đời đều vô ái vô hận, cả đời chỉ có máu mà không có nước mắt… Nhưng mà… thứ đang rơi xuống tay ta là gì? Có phải là tình yêu mỏng manh đáng thương này hay không? Phong Tịch, đây là kết cục giữa người nhà Ngọc gia ta và người nhà Phong gia của nàng… Trái tim bất giác thắt lại, đau đớn dữ dội, đau đến thấu tâm can, đau khắp tứ chi thân thể. Thiên địa giờ phút này cũng xoay tròn… chàng muốn rời đi xa thật xa… nhưng chàng vẫn không thể rời đi được…
Sợi tóc đen trong tay chàng bỗng chốc hóa thành bụi phấn, hòa cùng giọt nước mắt nóng ẩm trong lòng bàn tay, rơi vào cát bụi.
Mà nàng cuối cùng cũng buông lỏng bàn tay, mảnh vạt áo lặng lẽ rơi xuống, bị gió cuốn trôi, tích tắc liền bay đi mất.