Thả Thí Thiên Hạ
Chương 23 : Đã là vô duyên sao còn trêu ngươi
Ngày đăng: 04:58 19/04/20
Trận chiến chém giết vẫn còn tiếp tục, địa ngục nhân gian đã thật sự xuất hiện tại Vô Hồi Cốc. Mùi máu tràn ngập khắp nơi, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng giết chóc bay thẳng đến tận trời, đao kiếm ánh lên sắc đỏ, trường thương bám đầy máu thịt của giặc. Những xác chết màu vàng và những đoạn tứ chi đứt gãy chồng chất, đôi lúc lại có vài thi thể màu trắng rơi xuống…
Hai người kia vẫn đứng thẫn thờ giữa trận, mặc kệ đao kiếm sát bên người, mặc kệ tên bay tiễn lạc, bọn họ tựa như những kẻ đang ngủ say vẫn cứ si ngốc nhìn nhau.
Mà ở giữa quân Hoa, một thân ảnh màu tím bất động đột nhiên di chuyển, lao thẳng đến như hùng ưng giương cánh, phóng về phía người đứng dưới cờ Bạch Phượng tại trung tâm quân Phong.
“Cửu Dung, mau tránh ra!”. Phong Tịch vẫn đang si ngốc rốt cuộc cũng tỉnh lại, cả người bay lên như tên rời dây cung, đuổi theo thân ảnh màu tím.
Bóng trắng còn lại cũng không cản nàng, chỉ đờ đẫn xoay người trở về. Chàng băng qua mưa tên rừng đao, băng qua những tử thi và những đoạn chân tay chồng chất, băng qua biển máu tanh nồng, từng bước từng bước vượt lên tất cả. Toàn thân chàng tỏa ra ánh sáng trắng tựa như sứ giả đến từ thiên đàng, trên khuôn mặt tuấn tú như ngọc hiện ra sự than thở, đôi mắt từ bi bất đăc dĩ đảo qua… xuyên qua địa ngục, xuyên qua thần hồn… Chàng nhìn những sinh mệnh này… Những vũng máu này… Đây là cái giá phải trả cho trăm năm thái bình của nhân gian sao?
Tu Cửu Dung ngồi cao cao trên lưng ngựa, phất cờ Bạch Phượng trong tay, ra lệnh cho toàn bộ Phong Vân Kỵ cùng công kích.
Ngay lúc đó, bóng áo tím trực tiếp đánh xuống, cậu vẫn không né tránh, ngược lại giương cao cờ Bạch Phượng giữa trời. Tức khắc Phong Vân Kỵ liền tản ra hai bên, thoát khỏi kiếm khí mạnh mẽ của bảo kiếm trong tay hắn, kiếm khí vẽ thành một rãnh dài trên cát. Sau đó người áo tím tiếp tục vung tay lên, một ánh sáng bạc lạnh như tuyết, nhanh như chớp lại đánh về phía người dưới cờ Bạch Phượng!
Kiếm khí của hắn cắt đứt hết thảy chướng ngại vật trên đường, vừa sắc bén lại vừa hung hãn, ngang ngược muốn đâm rách cả trời đất. Cát vàng tung bay trốn đi, không khí đã bị nó xẻ nửa, ngay cả cơn gió cũng mau mau chạy thoát. Chỉ có cậu là không thể tránh né, cũng không thể ngăn cản một kiếm kia.
Tu Cửu Dung ngẩng đầu lẳng lặng nghênh đón ánh sáng từ thanh kiếm, một ánh sáng rực rỡ chói lọi tựa ánh mặt trời, kiếm khí như muốn cắt đứt cậu ra làm hai!
Vương, Cửu Dung vĩnh viễn tận trung với ngài! Cho đến khi…ba hồn bảy phách tiêu tán…
Bóng áo tím ngạo nghễ nhếch môi, thẳng tay chém xuống, mang theo sự bá đạo và tàn nhẫn, cũng định mang theo thân xác của chủ tướng Phong Vân Kỵ.
“Cửu Dung!”.
Một tiếng kêu gấp gáp vang lên, tia chớp trắng cuốn lấy thanh kiếm đang vung xuống, tốc độ còn nhanh hơn cả thiểm điện. Tu Cửu Dung mở to mắt nhìn rõ mọi thứ, bạch lăng từ đằng sau bay tới trực tiếp quắp lấy chuôi kiếm, một nhát kiếm sắc bén vô địch còn cách khuôn mặt cậu chừng nửa tấc đã bị bạch lăng chặn lại.
Bóng áo trắng và bóng áo tím từ trên không hạ xuống, kiếm và bạch lăng vẫn quấn vào nhau. Nàng quay đầu lại nhìn, chỉ mới liếc mắt thôi đã làm cho Hoàng Triều cảm thấy buốt lạnh.
Phong Tịch này… Phong Tịch này, hắn chưa bao giờ thấy! Chẳng phải nàng là người luôn mang vẻ mặt lười biếng, không bao giờ ngủ đủ sao? Đôi mắt trong trẻo kia chẳng phải lúc nào cũng vui vẻ, thú vị sao?
Người trước mắt… Người đang mặc giáp bạc này là ai? Khuôn mặt như sương giá rét, ánh mắt cũng lạnh như hàn băng vạn năm… Nàng giống như một pho tượng hoàn mỹ được tạc từ băng giá, vô cùng xinh đẹp, lại vô cùng lạnh lùng! Toàn thân nàng tỏa ra sát khí mãnh liệt, tất cả đều chĩa mũi nhọn vào hắn, chỉ vì vừa rồi hắn suýt giết chết tên ‘Cửu Dung’ này… Thì ra Phong Tịch cũng có bộ mặt như thế… Đúng hơn là nữ vương Phong Tích Vân của Bạch Phong Quốc cũng có bộ mặt như thế… Đây chính là khí thế của Phong Tích Vân sao? Sau này… Bọn họ chỉ có thể gặp nhau với vẻ mặt này sao?…
Bỗng nhiên, tay cầm kiếm của hắn mềm nhũn, tim giống như bị cái gì đó đâm vào, hết sức đau nhức… Phong Tịch, đây là viễn cảnh mà nàng bảo ‘Bằng hữu cũng rất ít khi có cả đời’ phải không? Tình nghĩa giữa chúng ta chỉ ngắn ngủi thế thôi sao? Ta… Vì sao nàng lại lựa chọn Phong Tức? Bởi vì mười năm đó ư? Thời gian mười năm… nàng và hắn trải qua nhiều chuyện với nhau… ở cùng với nhau… Có rất nhiều thứ cả hai người đều không hiểu rõ… Cũng không thể dứt bỏ! Hoàng Triều, từ nay về sau, ngươi và nàng, chỉ có thể là địch thủ…
“Vương…”. Tu Cửu Dung nhẹ nhàng gọi một tiếng, có cái gì chảy xuống tầm mắt cậu, làm ánh mắt trở nên mơ hồ, lại có cái gì đó lướt qua khuôn mặt, làm tâm trí trở nên mờ mịt. Cuối cùng… trong ánh mắt đọng lại bóng hình người con gái mặc giáp bạc sáng ngời… Sau đó, tất cả mọi thứ đều trở nên xa xôi, chìm vào bóng đêm thăm thẳm. Hai tay cậu bất giác nắm chặt cờ Bạch Phượng.
“Cửu Dung!”.
Phong Tịch nhanh chóng xẹt qua, đón lấy Tu Cửu Dung đang rơi xuống. Nàng cúi đầu nhìn lại, bỗng nhiên cắn chặt môi, trong lòng dâng lên cảm giác đau đớn. Khuôn mặt này… đã bị một kiếm phá hủy! Nàng mặc dù đã chặn đứng một kiếm của hắn, nhưng lại không thể chặn đứng kiếm khí sắc bén của nó. Kiếm khí từ mi tâm chạy dọc xuống sống mũi, cắt khuôn mặt này ra làm hai! Cửu Dung… Ngươi còn sống không?
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt ánh lên sự căm phẫn và oán hận. Vẻ mặt người đối diện hiện ra muôn vàn cảm xúc, có mất mát, có mê mang, lại có hối hận. Trong lòng nàng thoáng buồn bã… Hoàng Triều… Đây là vận mệnh của chúng ta… Những người sinh ra trong vương thất, sinh ra trong thời loạn thế không thể tránh khỏi vận mệnh này!
“Hoàng Triều, có nhớ đêm hôm đó ta đã nói gì không?”. Thanh âm Phong Tịch lạnh lùng vang lên.
Hoàng Triều gật đầu, đôi mắt vàng đã khôi phục sự thanh tỉnh chợt phát sáng, khóe môi cong lên, hắn muốn thoải mái cười đùa, cười cùng người bạn cuối cùng này của hắn, nhưng lại không thể nào vui vẻ cười được nữa. Giờ phút ấy, con người vốn ngạo nghễ như hắn cũng cảm thấy cô đơn và đau xót!
“Bằng hữu cũng rất ít khi có cả đời.”. Giọng nói Phong Tịch trầm thấp, từng chữ từng chữ một truyền vào tai Hoàng Triều. Nàng cúi đầu nhìn Tu Cửu Dung, lại ngẩng đầu lên, đôi mắt hàn băng lạnh lẽo quét qua toàn bộ chiến trường, khắp nơi đều là màu trắng, màu vàng đã trở nên thưa thớt: “Trận chiến này, ta thắng, ngươi cũng thắng!”.
“Đúng vậy.”. Hoàng Triều mở miệng, mới phát hiện ra thanh âm cũng mình cũng vô cùng thấp… tựa như… đang thất vọng!
“Nhưng mà… Chúng ta cũng đều thua!”. Đôi mắt băng lãnh của Phong Tịch dừng lại trên người Hoàng Triều, dường như có cái gì vừa vỡ vụn trong đôi mắt như biển sâu ấy, khiến khuôn mặt nàng trở nên đau đớn thê lương.
“Đúng vậy.”. Hoàng Triều nhẹ nhàng thốt lên, dường như sợ giọng nói to lớn của mình sẽ khiến thứ đó vỡ thêm nữa. Có điều hắn biết, thứ đã vụn vỡ này vĩnh viễn không thể nào lành lại được, bởi vì đó là do hắn tự tay đập vỡ!
Phong Tịch khẽ thu hồi bạch lăng đang cuốn lấy chuôi kiếm, nàng khép mắt, ôm chặt Tu Cửu Dung, mũi chân điểm nhẹ bay lên trời: “Lần sau gặp lại, có lẽ sẽ là một mất một còn!”.
************************************************** **************
Đêm ngày mười bốn tháng năm.
Thời tiết vẫn oi bức cho đến tối, không có nổi một cơn gió, những ngôi sao thưa thớt trên màn trời cũng trốn đi, chỉ còn lại tầng mây đen kịt.
Trong Phong Vương trướng, ánh đèn sáng rực, soi cả trướng rõ như ban ngày, Phong Tịch ngưng thần nhìn một đống văn thư trên bàn. Còn Phong Tức cũng ngồi nhàn nhã đối diện nàng, cười thản nhiên ung dung, chơi đùa với cái chặn giấy sư tử làm bằng hồng ngọc.
“Thương thế Cửu Dung thế nào rồi?”. Phong Tịch chợt mở miệng hỏi, đôi mắt vẫn chăm chú dán vào văn thư.
“Y thuật của ta mặc dù kém hơn Quân Phẩm Ngọc, nhưng ít ra cậu ta sẽ không chết.”. Phong Tức rảnh rỗi búng búng ngón tay: “Có điều…”
“Dung nhan đã bị phá hủy, phải không?”. Phong Tịch liếc hắn một cái, sau đó lại nhìn xuống văn thư.
“Thật đáng tiếc cho khuôn mặt đẹp đẽ thế!”. Phong Tức có chút tiếc hận thở dài, thế nhưng thần tình của hắn lại chẳng có chút nào là tiếc hận.
“Còn sống là tốt rồi!”. Phong Tịch thản nhiên bảo.
“Còn sống sao… Đúng là chuyện tốt, chỉ là đối với vài người… sống như vậy còn không bằng chết!”. Phong Tức nói có hàm ý khác.
Phong Tịch không để ý nữa, chuyên tâm nhìn văn thư. Mà Phong Tức cũng im lặng, ánh mắt dừng trên người Phong Tịch, ra sức nghiên cứu vẻ mặt của nàng. Chỉ là vào lúc Phong Tịch vô tình ngẩng đầu lên, nàng bắt gặp ánh mắt thâm sâu khó dò của hắn.
Rốt cuộc, Phong Tịch cũng buông văn thư trong tay ra, xoa xoa mi tâm, ngã người dựa vào ghế.
“Sao rồi?”. Phong Tức nhìn nàng hỏi.
“Vương, gió lớn nổi rồi, có lẽ trời sẽ mưa.”
Qua một lát sau gió ngừng, mắt người dần dần thích ứng với màn đêm, thậm chí đứng giữa bóng tối còn có thể thấy được đồng đội bên cạnh.
“Không phải là có lẽ, mà là chắc chắn có mưa to!”. Thanh âm Phong Tịch hết sức bình tĩnh, trên màn trời đen đặc không hề có ánh sao, nhưng đôi mắt của nàng lại lóe sáng như sao, tỏa ra hào quang rực rỡ: “Mưa sẽ đến nhanh thôi!”
Nàng ngồi xổm xuống cầm một nắm bùn đất, ngón tay xoa xoa nắm bùn, để sát vào mũi ngửi: “Lộc Môn Cốc có địa thế hai bên khá cao, khi trời mưa xuống sẽ chảy vào vùng chính giữa, mà đất đai ở vùng này có cấu tạo và tính chất tương đối xốp… Đốt hai cái cây đuốc lên cho ta!”.
Nàng đột nhiên ra lệnh, lập tức có binh lính đốt đuốc lên cho nàng, Phong Tịch nhận lấy đuốc thì phi thân lên lưng ngựa, đôi mắt quét qua toàn bộ Lộc Môn Cốc. Nàng giơ tay lên, phóng cây đuốc thứ nhất về phía đông, cây đuốc mang theo ánh lửa hồng cắm chặt xuống một điểm trên mặt đất. Sau đó nàng xoay người, lại giơ tay lên, cây đuốc còn lại cũng xẹt qua không trung, vững vàng cắm xuống một điểm ở phía tây.
“Từ Uyên, truyền lệnh xuống, năm nghìn binh lính đốt đuốc, dùng vũ khí đào trũng vùng này cho ta. Tất cả lấy phạm vi là hai cây đuốc này, mở rộng ra mười trượng xung quanh. Các ngươi chỉ có nửa canh giờ, nhanh lên!”. Phong Tịch nhảy xuống ngựa, cấp tốc ra lệnh, ngữ khí vừa nhanh vừa sắc bén.
“Rõ!”. Từ Uyên lĩnh mệnh xuống ngựa phân phó cho binh lính.
Một lát sau, toàn bộ binh lính đều xuống ngựa, một nửa đốt lửa, một nửa dùng binh khí đào đất. Tất cả hành động đều ngay ngắn trật tự, động tác linh hoạt lưu loát. Đôi lúc gió nổi lên thổi tắt những cây đuốc, thế nhưng chúng nhanh chóng được thắp lại, những binh lính cắm cúi đào đất không ngừng nghỉ, nhất định trong nửa canh giờ phải hoàn thành được vương lệnh.
Khoảng nửa canh giờ sau, mưa bắt đầu rơi xuống, những hạt mưa lành lạnh đập vào mặt chúng nhân làm họ cảm thấy hơi đau rát, phần lớn những cây đuốc đã bị ướt, trong đêm đen chỉ còn tiếng đào đất và tiếng cuồng phong rít gào.
“Ngưng đào, giữ nguyên hiện trường, sau đó lui ra sau mười trượng ẩn nấp.”. Giọng nói Phong Tịch vang lên trong màn đêm, thanh âm trong trẻo truyền vào tai binh lính.
Vừa lúc ra lệnh, mưa đã tầm tã trút xuống, gió lớn nổi lên, khiến cho một vạn binh lính và Phong Tịch đang đứng trong cốc ướt sũng. Trong bóng đêm đen đặc chỉ còn nghe được tiếng mưa rơi va đập vào mặt đất, tiếng nước mưa chảy xiết, tiếng cuồng phong thét gào hòa cùng tiếng ngựa hí vang, còn lại tất cả mọi người trong Lộc Môn Cốc đều yên tĩnh, thời gian cũng lặng lẽ trôi qua.
Khi mưa to gió lớn ngừng lại, bầu trời đen tối dường như được nước mưa rửa sạch, lộ ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, mơ hồ thấy được bốn phía xung quanh. Toàn bộ Phong Vân kỵ vẫn đứng sừng sững trong mưa không nhúc nhích, nắm chặt đao thương trong tay. Ánh mắt họ tập trung vào bóng người cao cao phía trước. Đó là vị nữ vương của bọn họ, vị nữ vương mặc cho gió mưa vần vũ vẫn sát cánh bên cạnh đội quân của mình.
“Bây giờ là mấy giờ rồi?”. Phong Tịch hỏi Từ Uyên.
“Bẩm vương, bây giờ là giờ Mẹo một khắc.”. Từ Uyên phía sau vừa lau đi lớp nước trên mặt vừa trả lời.
“Đá lửa còn giữ không?”. Phong Tịch quay đầu, đôi mắt tựa như được nước mưa thanh tẩy, phát sáng thăm thẳm vô ngần, khóe miệng nàng hiện lên nụ cười nhàn nhạt, tự tin và kiêu ngạo.
“Thần không quên lời ngài căn dặn.”. Từ Uyên vỗ vỗ viên đá lửa được bảo vệ dưới lớp áo giáp.
“Tốt!”. Phong Tịch ngưng thần nghiêng tai lắng nghe, ánh mắt nàng phát sáng như sao, lập tức hạ giọng: “Truyền lệnh, lúc ta bắn tên lửa, tất cả cùng bắn theo!”.
“Rõ!”.
“Lộc cộc, lộc cộc…” Tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, bầu trời thoáng hiện ra ánh sáng trắng nhàn nhạt. Thiên địa lúc này trở nên âm u mờ mịt, một vạn Phong Vân Kỵ lẳng lặng ẩn thân, ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn về phía trước. Xa xa đã thấy ánh lửa, tiếng bước chân càng lúc càng gần, tích tắc họ nhìn thấy một mảng mây đen quét đến, vô cùng tốc độ, khí thế oai phong hùng dũng… Đó là Tranh Thiên Kỵ của Hoàng Quốc, cuối cùng bọn chúng cũng đã đến!
“Đến càng mạnh mẽ càng tốt!”. Phong Tịch thì thầm, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng tiền phương. Đến khi tiếng chiến mã đầu tiên vang lên, nàng lập tức giơ tay: “Hỏa tiễn!”
Từ Uyên nhanh chóng dâng tên lửa đã sớm chuẩn bị lên cho nàng.
Nàng nhận tên, giương cung, nhắm bắn, động tác vô cùng lưu loát. Một mũi tên lửa nhanh như điện cắt qua bầu trời âm u, bay thẳng đến tiền phương, mà đồng thời, ở giữa tiền phương vang lên tiếng ngựa kêu thảm thiết, tiếng binh lính ngã ngựa hét lên sợ hãi…
Nắng sớm phảng phất như được ánh lửa thắp sáng đỏ rực, bên ngoài gần mười trượng, toàn bộ Tranh Thiên Kỵ của Hoàng Quốc chìm vào những vũng bùn lầy to lớn mà Phong Vân Kỵ đã đào sau cơn mưa như trút nước.
Ánh lửa trong nháy mắt bị dập tắt, Phong Vân Kỵ từ trong bóng tối âm u mạnh mẽ bắn tên về phía Tranh Thiên Kỵ đối diện. Tức khắc những tiếng la hét vang lên, cho dù đang bị chôn vùi trong bùn hay đang chạy về phía trước, tất cả đều bị dính tên kêu gào thảm thiết… Tranh Thiên Kỵ hùng dũng khí thế đã bị mưa tên hạ gục hơn phân nửa!
Tiếng kêu thê lương còn chưa dứt, một mũi tên lửa sáng lóa lại được bắn ra… Sau đó hàng vạn mũi tên lửa như cơn mưa theo sát mũi tên đó trút xuống … Lại một tràng gào thét vang vọng… Tên lửa bắn ra không ngừng, tên thường cũng tiếp nối sau đó… Trong bóng đêm âm u, đội quân Tranh Thiên Kỵ còn chưa kịp lấy lại tinh thần, không phân biệt được phương hướng đã ngã xuống từng hàng dài. Những kẻ rơi vào bùn lầy không một ai sống sót.
Mưa tên dừng lại, hừng đông cuối cùng cũng mở mắt, Lộc Môn Cốc dần dần hiện rõ trước hai quân. Chỉ thấy trong vòng mười trượng của vùng trũng chứa đầy xác ngựa chiến, xác binh lính, đao kiếm, khôi giáp nổi lềnh bềnh trên mặt bùn. Một màu máu đỏ tươi hòa cùng màu vàng của đất, phía trên là những mảng màu tím trôi nổi, nước mưa từ từ chảy xuống, làm tan màu máu kia.
Mà cách hơn mười trượng, một bên là Phong Vân Kỵ màu trắng, một bên là là Tranh Thiên Kỵ màu tím. Áo giáp hai quân đều bị nước mưa rửa sạch, sáng loáng như tuyết. Đại quân màu trắng đứng sừng sững trấn định lạnh lùng, đao kiếm trong tay đều tuốt khỏi vỏ, sát khí nghiêm nghị, dường như chỉ đợi một hiệu lệnh là họ sẽ lập tức tiến lên tiêu diệt hết quân địch. Còn đội quân màu tím thì vô cùng khiếp sợ, ngây ngốc, không dám tin những huynh đệ của họ sẽ ngã xuống trên trận địa này, không thể tin Tranh Thiên Kỵ thiện chiến lại có lúc thua cuộc.
Tất cả ngoái đầu nhìn lại đội hình Tranh Thiên Kỵ bên mình, khi đến có năm vạn quân, mà bây giờ chỉ còn không đến hai vạn.
Viên tướng lĩnh đang dẫn đầu đại quân Tranh Thiên Kỵ không dự đoán được tình huống trước mắt, không ngờ quân Phong đến nhanh như vậy, còn mai phục ở Lộc Môn Cốc, cũng không ngờ lại có cơn mưa to trợ giúp bọn họ. Ánh mắt hắn quan sát những thuộc hạ đang ngã xuống, đôi đồng tử sắc bén quét về phía Phong Vân Kỵ đối diện, hắn giơ bảo kiếm trong tay lên, lưu loát chỉ về tiền phương.
Nhất thời, đội quân Tranh Thiên Kỵ còn lại liền xông về đằng trước, phóng ngựa đạp lên xác của các huynh đệ ngã xuống bùn, giơ cao đao thương trong tay, không hét lên câu nào, chỉ có khí thế là bay đến tận trời xanh. Bọn họ dùng hành động biểu hiện sự phẫn nộ và oán hận, mỗi người đều là trừng mắt gắt gao nhìn vào màu trắng trước mắt, chỉ có huyết tế Phong Vân Kỵ thì bọn họ giận mới có thể giải mối hận trong lòng!
Sắc trắng Phong Vân Kỵ bỗng tách ra hai bên, Phong Tịch một mình tiến lên phía trước, ánh mắt lạnh lùng nhìn đội quân Tranh Thiên Kỵ, nhìn chằm chằm vào viên tướng đang dẫn dầu, tên tướng kia quả nhiên đeo mặt nạ Thanh Đồng.
“Trận chiến này là ông trời đứng về phía Phong Tích Vân ta!”. Phong Tịch cúi đầu nói một câu, sau đó nắm chặt dây cung, nhắm thẳng về phía tên tướng lĩnh Hoàng Quốc: “Thu Cửu Sương à… Bao Thừa, xem ta báo thù cho ngươi!”.
“Vút!”. Mũi tên lạnh lẽo nhanh như chớp bắn ra, cắt đôi ánh bình minh, cắt đôi cơn gió, lao vào tên tướng lĩnh Hoàng Quốc. Ánh mắt tướng lĩnh kia nhìn chằm chằm vào mũi tên, vẫn phóng ngựa chạy như bay về phía trước, giơ cao bảo kiếm trong tay, chém xuống, muốn trực diện chặt đứt mũi tên dài ra làm hai! Thế nhưng… đây là mũi tên chứa toàn bộ công lực của Phong Tịch. Trên đời này, hiếm có ai chặt được mũi tên của nàng.
Đuôi tên bị hắn chặt đứt nhưng mũi tên vẫn mạnh mẽ lao tới. Khi đuôi tên còn đang phập phồng giữa không trung, đầu mũi tên — đã xuyên thủng chiếc mặt nạ Thanh Đồng, cắm vào giữa trán tên tướng.
“Năm vạn Tranh Thiên Kỵ Hoàng Quốc đã kết thúc tại đây!”. Phong Tịch buông trường cung, hạ tay xuống.
Nhất thời toàn bộ Phong Vân Kỵ túa ra, nghênh đón tàn quân Tranh Thiên Kỵ.
Mà tên tướng lĩnh Hoàng Quốc đang bị trúng tên, thân hình thoáng lung lay, cuối cùng cũng giữ vững không ngã xuống. Hắn từ từ ngẩng đầu, từ từ ngước mắt lên, ánh mắt như vậy…. Ánh mắt xa xưa, yên tĩnh ấy… xuyên qua bùn lầy, xuyên qua toàn bộ mưa tên, xuyên qua cả không gian và thời gian… chỉ lẳng lặng, bình yên dừng trên người Phong Tịch.
Trong khoảnh khắc, tiếng chém giết gào thét chung quanh dường như biến mất. Trong đầu nàng nổ oành một tiếng, mọi thứ trở nên hỗn độn, nghe thấy sét đánh ầm ầm bên tai. Có thứ gì đó rất đáng sợ đang diễn ra, một sự khủng hoảng bám chặt lấy trái tim Phong Tịch.
Không… Đó là… Ánh mắt đó là… Không… Không phải huynh ấy…
Mặt nạ Thanh Đồng xấu xí chầm chậm vỡ ra làm hai, rốt cuộc… rơi xuống… lộ ra một khuôn mặt… bình tĩnh, an tường, không oán, không hối… thậm chí còn hài lòng mỉm cười. Sau đó khuôn mặt ấy hoàn toàn hiển hiện trước mắt nàng, đôi con ngươi ôn nhu nhìn tiền phương, nhìn Phong Tịch. Một dòng máu ấm nóng giữa trán tuôn chảy, lướt qua mũi, lướt qua mặt, lướt qua môi…
“Không!!!!!!!!!!!”. Trường cung trong tay Phong Tịch rơi xuống đất, nàng mở mắt thật to, nhìn chằm chằm người trước mắt. Sắc mặt nàng trắng bệch, môi không ngừng run run, hai tay trở nên co rút: “Không!!!!!!!!!!!!!!!”