Tha Thứ Cho Anh Được Không?
Chương 24 :
Ngày đăng: 11:36 30/04/20
"Hỏi lại một lần nữa..." Hoàng Hiểu Long ánh mắt nghiêm nghị, sát khí bức người đứng từ trên cao nhìn xuống bốn người nam nhân mặt mũi bầm dập, thương tích đầy mình nhưng vẫn phải quỳ gối trước mặt hắn.
"Lục Triết Hy đang ở đâu?"
Trước sự đe dọa của hắn, những người kia vô cùng run sợ nhưng vẫn không dám trả lời...
Sau khi nhận được cuộc gọi từ Viên Thành, Hoàng Hiểu Long và Trần Hạo đã lập tức tới đây. Hoàng Hiểu Long đã rất bình tĩnh hỏi người quản lí ở đây về Lục Triết Hy. Họ nói không biết, Hoàng Hiểu Long đã ra lệnh cho ba người kia đánh bọn họ một trận tơi bời khói lửa...
Hiện tại, hắn vẫn đang rất kiềm chế, ba người kia đứng bên cạnh hắn chờ mệnh lệnh kế tiếp.
"Hay là để tao đập nát cả quán bar này xem bọn mày có còn giả câm điếc được nữa hay không?"
Bọn họ nghe xong, cơ hồ tất cả đều hồn bay phách lạc liền dập đầu xuống cầu xin:"Hoàng thiếu gia, cầu xin ngài đừng làm như vậy... Thật sự... thật sự chúng tôi không biết gì về người ngài đang nhắc đến cả..."
Hoàng Hiểu Long phớt lờ, sắc mặt lạnh tanh nói:"Xem ra bọn mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"
Giây phút kế tiếp, hắn rút ra một khẩu súng Beretta-92 và không do dự bóp cò.
Đoàng! Tiếng súng nổ vang to dữ dội!
Hắn bắn cảnh báo, trên sàn nhà xuất hiện một lỗ thủng.
"Để tao tặng chúng mày mỗi đứa một vé xuống gặp Diêm Vương!"
Sắc mặt bọn họ chuyển xanh rồi lại trắng, lần này thì thực sự không thể giả câm điếc được nữa.
"Hoàng thiếu gia, xin ngài lượng thứ. Chúng tôi bị ép buộc nên mới..."
Hắn quát:"ĐỪNG VÒNG VO NỮA! LỤC TRIẾT HY ĐANG Ở ĐÂU!"
"Cậu... cậu ấy... lúc sáng nay... có một vị khách nước ngoài muốn mua... nên... hiện tại đang ở bến Cảng Nam... để... để chuẩn bị..."
Hoàng Hiểu Long giật mình hoảng hốt. Hắn túm cổ áo người kia lên hỏi lại:"Chuẩn bị đi đến đâu?"
"Chúng tôi chỉ biết vậy thôi... họ đi đến đâu thì chúng tôi thật sự không biết..."
"CHẾT TIỆT!!!!!!"
...
Ầm!!!
Hắn tận mắt thấy anh đã nhảy xuống biển...
"KHÔNG!!!" Hắn thét lên.
"Thiếu gia, chúng tôi sẽ cho tàu ngầm xuống tìm kiếm... ngài đừng..."
"KHÔNG ĐƯỢC LẠI GẦN CON TÀU ĐÓ!" Trần Hạo đã đuổi theo và lên kịp con tàu của Hoàng Hiểu Long. Vừa bước lên anh đã hớt hải chạy tới, sắc mặt trầm trọng gào còn to hơn cả Hoàng Hiểu Long.
"ANH NÓI GÌ???"
Hoàng Hiểu Long nghe vậy thì tức giận hung hăng túm cổ áo Trần Hạo lên. Chỉ thấy Trần Hạo sắc mặt nhợt nhạt và giọng buồn bã:"Xin lỗi Hoàng thiếu nhưng... cậu không thể lại gần, bởi vì... trên con tàu đó... có bom..."
Hoàng Hiểu Long kinh ngạc chưa kịp thốt lên câu gì thì...
BÙM!!!! Một vụ nổ bùng lên làm chấn động giữa một vùng biển khơi, bọt nước bắn lên tung tóe!
Trong con ngươi tối tăm của Hoàng Hiểu Long là cảnh con tàu lớn bị cháy dữ dội trên mặt biển.
Hắn quỳ phịch xuống sàn, dường như tay chân hắn rã rời ra hết, hắn há miệng nhưng lại không thốt ra được câu nào. Lúc này hắn như một con rối hoàn toàn không có một cử động gì cả.
"Xin lỗi, Hoàng thiếu... vụ nổ này... khả năng cao, Lục Triết Hy sẽ không sống sót được..."
Hoàng Hiểu Long:"..."
"Hoàng thiếu..."
Trần Hạo nhận thấy Hoàng Hiểu Long bắt đầu run rẩy kịch liệt. Vài giây sau anh mơ hồ nghe giọng nói của hắn:"Lục Triết Hy... đợi anh..."
Trần Hạo ngay lập tức trong túi áo rút ra một kim tiêm. Nhưng chưa kịp đâm vào người hắn thì hắn đã đánh ngã mấy người vệ sĩ rồi chạy vút đi.
"HOÀNG THIẾU!"
Sau đó... hắn cũng lao xuống biển!
...