Tha Thứ Cho Anh Được Không?

Chương 34 :

Ngày đăng: 11:36 30/04/20


"Triết Hy! Anh vào phòng nhé!"



Không có tiếng đáp lại, Hoàng Hiểu Long đứng ngoài gọi tên anh một lúc rồi tự động mở cửa bước vào. Đã ba ngày trôi qua từ lúc xuất viện, anh muốn về biệt thự của Trình Dương Lạc, ở lại Nhật Bản chứ nhất định không theo Hoàng Hiểu Long về Trung Quốc. Hắn không ép buộc anh nhưng ngày nào hắn cũng tới đây với anh.



Hắn bước vào phòng, nhìn xung quanh thì không có một ai. Tuy nhiên cánh cửa bước ra ban công lại mở toang ra, vẻ mặt hắn lập tức biến sắc khi trong đầu nghĩ được một chuyện không lành. Hắn vội vàng chạy tới, quả nhiên... hắn thấy Lục Triết Hy thản nhiên ngồi vắt vẻo trên lan can bằng đá ở tầng 3...



Hắn không khỏi sửng sốt và lo sợ liền chạy tới bế anh lên rồi đưa vào phòng. Đặt anh lên giường xong hắn ra đóng chặt cửa đi ra ban công.



"Bộ em hết chỗ để ngồi rồi à???" Vì lo lắng cho anh nên hắn hơi tức giận, giọng lớn tiếng.



Lục Triết Hy nhìn bộ dạng thất thần của hắn như vậy thì cười thích thú:"Anh tưởng tôi sẽ nhảy xuống dưới để tự sát à?"



"Trời ơi, anh xin em đấy! Em đừng làm chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng được không? Khó khăn lắm anh mới tìm được em..."



Hắn thậm chí còn chắp hai tay cao qua đầu rồi lạy anh mấy cái...



Trước sự lo lắng, sợ sệt của hắn thì anh rất hồn nhiên trả lời:"Tôi chỉ ngắm cảnh hoàng hôn thôi mà."



"Ngắm nghía gì giờ này! Mai tôi đưa em lên núi ngắm cảnh đẹp hơn nhiều!" Hắn vội vàng nói.



Lục Triết Hy nghe vậy thì vui mừng nở nụ cười xán lạn:"Anh hứa rồi đấy!"



Còn Hoàng Hiểu Long khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt anh thì trái tim xao động, khuôn mặt hơi đỏ lên khẽ trả lời:"Ừ! Anh hứa mà!"



Hắn đứng hình nhìn anh vài phút rồi gượng gạo ho một tiếng:"E hèm... được rồi, bây giờ em mau đi tắm rồi anh xuống dưới mang đồ ăn lên cho em. Em ăn xong thì mau đi ngủ đi!"



"Hả??? Còn sớm mà..."



"Muộn lắm rồi! Sức khỏe của em không tốt phải ngủ sớm thì mai mới có sức đi ngắm cảnh chứ?"



"Được rồi..."



Gần như hắn đã dành cả ngày tới đây để chăm sóc, phục vụ anh tận tình chu đáo như một đứa trẻ. Nhiều lúc anh cảm thấy rất phiền toái với sự quan tâm quá mức của hắn, dù anh có quát hắn, bảo hắn về đi nhưng hắn vẫn mặt dày bám riết ở đây, không rời mắt khỏi anh.



"Triết Hy à, đêm nay cho anh ngủ cùng em nhé!" Hắn nhẹ nhàng nói.



"Không!" Anh lạnh nhạt đáp lại.



Hắn đứng cạnh giường, còn anh thì nằm trên giường trùm chăn kín mít.



"Em vẫn còn giận anh à?"



Hắn không nghe thấy tiếng đáp lại, cuối cùng thở dài một hơi nói:"Thôi vậy, anh không làm phiền em nữa. Em ngủ ngon. Sáng mai anh sẽ đưa em lên núi ngắm cảnh!"




Hai người kia thấy vậy thì đứng xem, còn thấp giọng cảnh báo:"Cẩn thận ngã đấy!"



Vừa dứt lời, hắn trượt chân và ngã về phía trước thật...



ẦM!



Nước bắn vào mặt nên hắn nhắm tịt mắt một hồi lâu. Đến khi mở mắt ra nhìn thì phát hiện... hắn đang đè lên người anh và miệng vừa vặn chạm lên môi anh...



Hắn sướng chết đi được ấy nhưng chưa hưởng được một phút thì... anh tức giận hung hăng giơ chân đạp mạnh vào bụng hắn.



Chẳng biết anh lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy, đến mức có thể đạp hắn bay ra khỏi người mình...



Hắn ăn cú đạp đó dĩ nhiên không hề hấn gì, vội ngồi dậy, giọng lúng túng nói:" Xin lỗi...Anh... anh không có ý. Tai nạn... chỉ là tai nạn thôi..."



"Hoàng, Hiểu, Long!!!" Lục Triết Hy mặt đỏ bừng bừng, tức giận gằn giọng nói.



Cả người anh ướt sũng, cổ áo bị mở rộng để lộ vùng ngực trắng nõn nhưng lại đầy những vết sẹo hình thù khác nhau...



"Em..." Hoàng Hiểu Long sững sờ khi nhìn thấy mà đau lòng và hắn còn rất hối hận với hành động của mình...



"CÚT RA NGOÀI!!!"



Không nói nhiều, anh chỉ hét lên ba từ như vậy và hắn ba chân bốn cẳng cút khỏi nhà tắm thật...



Hắn đi rồi, Lục Triết Hy toát mồ hôi thở hổn hển một lúc lâu, đến khi bình tĩnh lại thì vội kéo áo che đi vùng ngực của mình.



Viên Thành nói:"Xem chừng thế này có lấy nhau về thì có ngày Hoàng thiếu bị cậu ta đuổi ra khỏi nhà mất!"



Trương Hoàn đáp lại:"Ừ! Đến lúc đó thì chúng ta sẽ được thấy cảnh đứa con độc nhất của Hoàng gia quỳ xuống khóc lóc van xin để được vào nhà... Chắc hẳn lúc đó sẽ có bão..."



Lục Triết Hy nghe vậy mới phát hiện hai người họ vẫn đứng ngay bên cạnh mình. Anh cau mày nhìn sang thì họ tự động quay mặt đi chỗ khác.



"À... lúc nãy tôi chưa thấy gì đâu. Thề đấy!"



"Phải phải! Bọn tôi cũng ra ngoài đây. Cậu cũng mau lên đi kẻo cảm lạnh đấy..."



Rõ vớ vẩn! Tắm nước nóng làm sao cảm lạnh được...



Nói xong, hai người đó cũng nhanh chóng ra ngoài...



...