Tha Thứ Cho Anh Được Không?

Chương 35 :

Ngày đăng: 11:36 30/04/20


Trong phòng nghỉ của khách sạn.



Hoàng Hiểu Long thẫn thờ ngồi trên ghế như người mất hồn.



"Hoàng thiếu, cậu ngồi không như vậy gần một tiếng đồng hồ rồi đấy! Cậu có định đi ăn trưa không?" Trương Hoàn đứng ngoài cửa gọi vào.



"Haizzz!" Hắn chán nản thở dài một hơi, hai tay đặt lên bàn chống cằm, đầu gục xuống...



"Thôi kệ đi, chắc cậu ta vẫn bị sốc vì bị Lục Triết Hy mắng..."



"Mà khoan... nhắc tới Lục Triết Hy, sao cậu ta vẫn chưa quay lại nhỉ? Hay là... vẫn còn ở trong nhà tắm???"



Chỉ đến khi nghe thấy tên anh thì hắn phản ứng, lập tức đứng dậy, vội vàng nói:"Đúng rồi! Triết Hy!"



Hắn đi bước nhanh ra khỏi cửa định đi về hướng nhà tắm ngoài trời nhưng đi được vài bước thì hắn đột nhiên dừng lại.



Viên Thành hỏi:"Sao vậy? Cậu không tới chỗ Lục Triết Hy à?"



Hắn mặt mày ủ rũ:"Không biết... em ấy có còn giận tôi nữa không? Tôi sợ vào đó rồi sẽ lại bị em ấy đuổi ra..."



Viên Thành và Trương Hoàn cùng đồng thanh đáp:"Bó tay..."



"Mà không được!!!" Hắn bất ngờ hét lên, dường như hắn vừa chợt nhớ ra điều gì đó:"Trần Hạo có nói chân của em ấy thỉnh thoảng sẽ bị tê nhức nên chỉ đi được một đoạn ngắn thôi... Tôi nghĩ em ấy đau chân nên không ra ngoài được."



Dứt lời hắn nhanh chóng sải chân bước đi.



"AAAAA..."



Một tiếng thét thất thanh từ xa vọng lại khiến đám người Hoàng Hiểu Long bất ngờ.



"Chuyện gì vậy?"



"Chịu!"



Tiếp theo một giọng nói từ loa phát thanh vang lên:"Tôi là người quản lý khách sạn này. Tôi muốn thông báo đến toàn thể vị khách đó là tôi vừa nhận được tin từ sở cảnh sát, họ báo là có một tên tội cướp đã bỏ trốn và đột nhập vào khách sạn này. Cảnh sát sẽ nhanh chóng tới đây. Mong quý khách giữ bình tĩnh và làm mọi cách tự bảo vệ bản thân!"



Trương Hoàn thản nhiên nói một câu:"Nói dễ nghe nhỉ?"



Riêng Hoàng Hiểu Long thì sắc mặt hoảng hốt, vừa chạy vừa la lên:"Triết Hy!!!"



Hai người kia cũng vội vàng chạy theo.



"Hoàng thiếu, bình tĩnh. Tôi nghe tiếng hét lúc nãy là của nữ nhân mà..."



Viên Thành nói:"Nhưng nó phát ra từ phía nhà tắm!!!"



Tức là...



...
"Ngại quá!" Hắn chẳng có chút đau đớn gì còn bật cười nói:"Lẽ ra nếu bình thường anh có thể bắt lấy con dao và ném trả lại tên cướp. Nhưng anh mải cởi trói cho em nên không kịp thời phản ứng, chỉ có thể dùng tay đỡ đòn cho em."



"Cảm ơn anh..." Anh ngượng nghịu cúi thấp đầu và khẽ nói.



Hắn vui vẻ xoa đầu anh:"Đây là chuyện anh nên làm. Em không cần nói những lời khách sáo đó với anh đâu."



Lục Triết Hy để mặc hắn xoa đầu đến mức khiến tóc anh rối bời.



"Được rồi, anh đưa em về khách sạn thay quần áo không thì em sẽ cảm lạnh mất!"



"Ừ." Đáp lại một tiếng rất nhẹ nhõm xong anh thoái mái tựa đầu vào ngực hắn.



Lục Triết Hy trên người mặc bộ Yukata vẫn còn ẩm ướt và dính đầy đất cát. Hắn hai tay mạnh mẽ bế anh lên dù cho đất cát dính trên người anh sẽ làm bẩn bộ âu phục đắt tiền của hắn.



...



Phòng nghỉ của khách sạn.



"Hai anh giải quyết tên cướp đó xong rồi chứ?"



"Xong rồi, Hoàng thiếu. Bọn tôi dùng súng bắn nát đầu hắn xong thì chôn xuống đất rồi!"



"Làm tốt lắm! Các anh dọn dẹp hiện trường xong thì có thể lấy một triệu đô la đó!"



"Tuyệt vời! Cảm ơn cậu nhé!"



Xong việc, Hoàng Hiểu Long tắt điện thoại rồi đi tới phòng tắm. Hắn đứng ngoài gọi:"Triết Hy! Sao em lâu vậy? Không có chuyện gì chứ?"



"A..."



Đáp lại hắn là kêu đau của anh.



"TRIẾT HY!"



Không nghĩ ngợi gì nữa, hắn vội mở cửa chạy vào luôn.



Rào rào!



Tiếng nước ở vòi hoa sen chảy xuống. Lục Triết Hy quỳ gối trên sàn, có thể là anh vừa bị vấp ngã. Nước chảy dội xuống ướt hết tóc và cơ thể anh. Anh đưa đôi mắt ướt át lên nhìn hắn, nước từ vòi chảy xuống mặt nên nhìn tưởng như anh đang khóc.



Hoàng Hiểu Long đơ người ra như bị hóa đá một lúc. Hắn nhìn anh không rời mắt và gượng nuốt xuống một ngụm nước bọt. Hắn vừa phát hiện ra một điều...



Con mẹ nó...



Hắn cương rồi!!!



Nguyên nhân là vì cơ thể Lục Triết Hy hoàn toàn xích lõa và gương mặt non nớt yếu đuối kia thật sự làm cho người khác động lòng.