Thả Tuý Phi Thương
Chương 12 :
Ngày đăng: 17:16 19/04/20
“Thiên hạ tam phân minh nguyệt dạ, nhị phân vô nại thị Dương Châu.” [1]
(Rực rỡ vầng trăng thiên hạ sáng, hai phần dành chiếu khắp Dương Châu.)
Mà cái đẹp của Dương Châu, có bảy phần là bị mĩ nhân chiếm hết. Thành thị phồn hoa hơn trăm năm này luôn tồn tại một loại hương phấn diêm dúa, mê đảo không biết bao nhiêu tài tử giai khách.
–
Thiên Hương Các là một toà thanh lâu lớn nhất ở Dương Châu, trong đó có “Thiên Hương thập mĩ” kiều diễm đứng đầu thiên hạ, tất nhiên các thanh lâu khác khó có thể sánh kịp.
Chính khi lão tú bà của Thiên Hương Các đang cười khẩy rung đùi, thầm nghĩ đêm nay không biết đã kiếm được bao nhiêu ngân lượng, lại có một thiếu niên cỡ chừng mười sáu, mười bảy tuổi từ từ đi đến, gương mặt trắng nõn như mĩ ngọc, mang theo ba phần cười khinh bạc.
Tú bà nhận ra hắn là khách quen của Thiên Hương Các, cũng là đệ đệ được Đương kim Hoàng đế sủng ái nhất: Vĩnh An Vương Tiêu Viễn Tuấn, lão không khỏi giật mình, sắc mặt trắng bệch, vội vàng chạy ra nghênh đón: “Tiêu Công tử …”
Tiêu Viễn Tuấn cười cười, chậm rãi đi đến trước mặt tú bà, trầm giọng nói: “Không phải đã nói không được tiết lộ thân phận của ta sao?”
Tú bà vội vàng nói: “Nô gia (tiếng phụ nữ tự khiêm xưng ngày xưa) đáng chết! Nô gia đáng chết!” sợ đến cơ hồ lập tức quỳ xuống.
Tiêu Viễn Tuấn tuỳ ý vung quạt, nói: “Thôi. Tiểu Phượng nhi có ở hay không? Ngươi gọi nàng ra.”
Tú bà nhăn nhó: “Thải Phượng cô nương bị người khác..”
“Vậy Tiểu Liễu nhi đâu?”
“Ngọc Liễu cũng…”
“Vậy trong Thập mĩ còn ai không bị người khác bao?” Tiêu Viễn Tuấn hơi tức giận.
“Tối hôm nay hơi đặc thù, nô gia cũng không biết công tử… Ngài … Ngài sẽ đột nhiên đại giá quang lâm, cho nên … Thập mĩ đều đã bị một vị khách bao hết rồi …”
“Y trả bao nhiêu tiền? Ta trả gấp đôi!”
“Một vạn lượng” Tú bà biết dựa vào tính tình của Tiêu Viễn Tuấn, tuyệt đối không có khả năng bỏ ra một vạn lượng chơi gái, nhưng ngược lại có khả năng khiến nơi này long trời lở đất, nghĩ đến đây, lão sợ hãi đến cả người phát run.
“Y là ai?” Đồng tử của Tiêu Viễn Tuấn hơi hơi co rút. Rốt cuộc là ai, cư nhiên có loại hào khí này, chi một vạn lượng để bao mười nử tử thanh lâu một đêm?
Tú bà lắc đầu nói: “Nô gia cũng không biết. Bất quá … nhìn qua rất giống ‘tiểu khất tài thần’ Nguyên Thần Khanh, Nguyên công tử, trước kia y thường ở chỗ nô gia bàn chuyện làm ăn, bất quá trước giờ chưa ở qua đêm, vừa rồi lúc y vào cửa, nô gia gọi y mấy lần y cũng không trả lời, chỉ nói mình họ Bạch, nô gia nghĩ có lẽ là hai người có bộ dạng rất giống nhau mà thôi.”
Tiêu Viễn Tuấn cười cười, khẽ nói: “Được rồi, ngươi đi xuống đi.”
Tú bà hơi không cam lòng, nói: “Không biết công tử có muốn cô nương khác không? Thiên Hương Các còn có một ít thanh quan, bề ngoại cũng không tệ…”
“Không cần” Tiêu Viễn Tuấn khoát tay, mỉm cười nói: “Ta đi thương lượng với Bạch công tử một chút, nói không chừng y sẽ nguyện ý nhường mĩ nhân cho ta.”
Mặt tú bà lập tức trắng bệch không còn chút máu, suýt nữa ngồi bệt xuống đất – xem ra không thể tránh được một phen tranh đấu rồi.
Đồng bào huynh trưởng của Tiêu Viễn Tuấn là Đương kim Hoàng đế, từ nhỏ đã được ca ca che chở, nhận hết sủng ái, cũng vô cùng phong lưu, mới mười sáu tuổi mà đã lưu luyến nơi yên hoa, tuy hoàng đế đã răn dạy nghiêm ngặt, cũng chỉ vô dụng.
Tiêu Viễn Tuấn lệnh cho thủ hạ mở cửa phòng, chậm rãi đi vào. Quả nhiên nhìn thấy cảnh một nam tử đang cùng mấy nử tử mây mưa dâm loạn, điều khiến hắn hơi kinh ngạc là, nam nhân không hề tức giận vì bị người khác quấy rầy, ngược lại chỉ hơi híp mắt nhìn Tiêu Viễn Tuấn: “Ngươi là ai?”
Nam nhân trước mắt y phục đã cởi hơn phân nửa, để lộ ra da thịt vùng ngực, tóc dài tán loạn, nhưng lúc chất vấn hắn vẫn toát ra uy nghiêm phục người.
Tâm trạng của Tiêu Viễn Tuấn không khỏi vô cùng tốt, khẽ bật cười, ý tưởng tìm người đấu khí lúc đầu đã sớm tan thành hư không, ngược lại, còn xuất hiện một ý nghĩ kì quái khác, hắn vung chiết phiến (quạt), che khuất hơn nửa khuôn mặt, mắt cười cong cong: “Ta đến hầu hạ ngài, công tử…”
Thiên Hương Thập mĩ tất nhiên nhận biết Tiêu Viễn Tuấn, từ lúc hắn tiến vào, cũng lập tức ngừng đùa giỡn.
Nam nhân này chính là Nguyên Thần Khanh.
Sau khi trở về từ chỗ của Tiết thần y, y trở nên lãnh đạm, tự biết nỗ lực nửa đời đã biến thành bọt nước, còn không bằng tiêu sạch gia tài, hưởng thụ vui thú ngắn ngủi. Nhưng y ở Dương Châu đã ba ngày, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống vàng son, lại phát giác cuộc sống có xa hoa lãng phí cũng chỉ đến thế mà thôi.
Đêm nay là đêm cuối cùng y lưu lại, qua đêm nay, y sẽ rời khỏi Dương Châu, không ngờ lúc này lại có người xông vào phòng.
Vốn dĩ Nguyên Thần Khanh rất tức giận, nhưng hoá ra người xông vào lại là một thiếu niên tuyệt sắc, tim y không khỏi đập mạnh một nhịp. Mĩ nhân thì y đã gặp không ít, nhưng loại thiếu niên thanh tú xinh đẹp như thế này thì trước giờ chưa từng thấy.
Đã từng nghe nói, Thiên Hương Các có rất nhiều thủ đoạn giữ khách, trong ba ngày nay biểu hiện của y thiếu hứng thú, chẳng lẽ tú bà đã biết y muốn đi, cho nên mới cho một tiểu quan đến chơi với y?
Nguyên Thần Khanh nhíu mày, nói: “Không tệ, đúng là một mĩ nhân”
Thải Phượng vốn là đứng đầu trong Thiên Hương Thập mĩ, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì tự nhiên hiểu ra, lập tức thức thời nói:
Người này… Cư nhiên ngay cả chút tiền cắc này cũng không chịu buông tha…
Tiêu Viễn Tuấn cơ hồ có thể cảm thụ được tâm tình “thất khiếu sinh yên” (đại khái là bốc khói từ bảy chỗ: hai tai, hai mắt, hai mũi và miệng) của tú bà. Trong giới thanh lâu nếu không có chỗ dựa, sẽ rất khó sinh tồn, Thiên Hương lâu là thanh lâu đệ nhất ở Dương Châu, ngay cả Tiêu Viễn Tuấn cũng biết, ngọn núi sau lưng tú bà chính là Dương châu tri phủ Lí đại nhân, Nguyên Thần Khanh có thể đòi được tiền từ tay lão, nói vậy nhất định là cáo mượn oai hùm đi.
Bản tính thương nhân của Nguyên Thần Khanh đại khái sẽ rất khó cải biến, nhưng mà Tiêu Viễn Tuấn lại ghét nhất hơi tiền toát ra từ người y. Nghĩ đến bản thân phải chịu đựng cả đời, thái dương của Tiêu Viễn Tuấn không khỏi ẩn ẩn phát đau.
—
Vương phủ của Tiêu Viễn Tuấn cách cố trạch (nhà)của Nguyên Thần Khanh không gần, nhưng Nguyên Thần Khanh kinh thương bên ngoài nhiều năm, cũng không thấy đường xá xa xôi, ngược lại cảm thấy việc lần đầu tiên đến Vương phủ đã phải uống một chén thuốc nước màu đen cũng hơi kì quái.
“Đây là cái gì?”
“Bổ thân thể, ngươi uống đi” Tiêu Viễn Tuấn cúi đầu đọc mật chỉ trong tay, không tiếp tục để ý đến y, mật chỉ là do hoàng huynh Tiêu Viễn Lan sai người mang đến, nói là hắn muốn cùng Sở Phong Lạc xuất môn viễn du, đại sự trong triều sẽ giao cho hắn xử lý. Hoàng huynh vốn dĩ vì quốc sự mà không dám phóng túng dù chỉ một ngày, từ sau khi ở cùng Sở Phong Lạc, liền tìm cách đem quốc sự đổ hết lên người hắn.
Nguyên Thần Khanh nhíu mày nói: “Thân thể ta rất tốt, không cần bổ.”
Tiêu Viễn Tuấn hừ một tiếng.
Nguyên Thần Khanh nghĩ: thật sự là tiểu hài tử, loại chuyện này mà cũng tức giận, lại dựa vào phương châm của người làm kinh doanh: dĩ hoà vi quý, đành phải cau mày uống hết, Tiêu Viễn Tuấn mới giãn mi ra.
Bát này tất nhiên chính là thuốc được nấu từ quả tử mẫu có thể giúp nam tử mang thai. Nếu Nguyên Thần Khanh không uống, hắn cũng sẽ nghĩ cách ép y phải uống.
—
Nguyên Thần Khanh ở lại Vương phủ.
Nơi y ở là chủ ốc ở Vương phủ, rất gần phòng Tiêu Viễn Tuấn, nhưng Tiêu Viễn Tuấn mỗi sáng đều thượng triều, sau khi bãi triều, lại đi ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, về nhà thì đã giữa trưa, buổi tối lại đi ngủ sớm, cho dù Nguyên Thần Khanh muốn mỗi ngày ở cùng hắn cũng vô cùng khó khắn, vì thế y liền mang công việc buôn bán đến kinh thành, mỗi ngày sáng sớm rời nhà, giữa trưa lại trở về trước Tiêu Viễn Tuấn.
Nguyên Thần Khanh dần dần phát hiện Tiêu Viễn Tuấn có chút lãnh đạm với y, có khi sẽ lấy cớ không về nhà, thường nghe hạ nhân nói, Tiêu Viễn Tuấn đùa giỡn với vài ca kỹ trong nhà đại thần triều đình nào đó, đại thần kia liền nói muốn đem mấy ca kĩ này cho hắn làm nha hoàn, Tiêu Viễn Tuấn chỉ ậm ừ, không hề trực tiếp cự tuyệt.
Tuy Nguyên Thần Khanh có hơi hoài nghi Tiêu Viễn Tuấn đã không còn yêu y nữa, nhưng Tiêu Viễn Tuấn không nói, y cũng không muốn hỏi. Giữa người yêu nên có sự tin tưởng lẫn nhau, trước khi Tiêu Viễn Tuấn nói ra, y sẽ không hoài nghi.
Nguyên Thần Khanh phát hiện thân thể của mình từ từ kém đi, có khi mới làm việc được hơn phân nửa đã ngủ, hơn nữa còn đột nhiên xuất hiện tật nôn mửa, có khi vừa ăn xong đã nôn ra, có lúc nôn không ngừng, cũng chỉ có thể nôn ra nước chua, hơn nữa chứng nôn mửa này càng ngày càng dữ dội.
Y biết thân thể của mình nhất định đã xảy ra vấn đề, nhưng không biết đây là triệu chứng mang thai, chỉ âm thầm đoán, có thể là bệnh phát. Nhưng bệnh của y ngay cả danh y cũng trị không khỏi, xem đại phu bình thường thì có tác dụng gì, vì thế liền mặc kệ.
Con người, lúc phát bệnh sẽ đặc biệt cô đơn, có khi y sẽ cảm thấy có một loại sợ hãi đột nhiên phát sinh từ đáy lòng, có cảm giác muốn nói chuyện, nhưng nhiều năm nay y đã quen sống một mình, cũng không biết phải nói với ai, tuy giờ y ở cùng với Tiêu Viễn Tuấn, nhưng cảm tình giữa hai người vẫn chưa đến mức đó, hơn nữa, nói những thứ này với một hài tử, cảm giác luôn có chút khôi hài.
Nguyên Thần Khanh nhịn không được bật cười, có lẽ cũng chỉ có y mới xem người yêu của mình là hài tử. Kì thật Tiêu Viễn Tuấn xác thực cũng chỉ là một hài tử, nhỏ hơn y chừng chín tuổi…
Mới mười sáu tuổi mà thôi…
Lúc mình mười sáu tuổi, cũng giống hắn, tâm cao chí viễn, chỉ là vài năm trước biết mình mắc bệnh nan y, tất cả đã tiêu tan như mây mù.
——————————————————————————————
[1] Bài thơ “Ức Dương Châu”
– Nguyên tác: Từ Ngưng
Tiêu nương kiểm hạ nan thăng lệ
Đào diệp mi đầu dị đắc sầu
Thiên hạ tam phân minh nguyệt dạ
Nhị phân vô lại thị Dương Châu
– Bản dịch của Nguyễn Phước Hậu:
Thê lương lệ nhỏ dòng trên má
Lá thắm mắt mi đượm nỗi sầu.
Rực rỡ vầng trăng thiên hạ sáng
Hai phần dành chiếu khắp Dương Châu.