Thả Tuý Phi Thương

Chương 2 :

Ngày đăng: 17:16 19/04/20


Nguyên Thần Khanh đang ngồi ăn trưa với Tiêu Viễn Tuấn, hai người ‘mặc mặc vô ngôn’ (yên lặng không nói) ngồi cạnh một chiếc bàn dài. Nguyên Thần Khanh thấy hắn vô thức khẩy khẩy thức ăn trên bàn, biết trong lòng hắn có tâm sự, nhưng cũng không hỏi.



Quan hệ giữa nam nhân đều là như thế, tuyệt không nói lời thừa. Nếu như một bên muốn nói thì tự nhiên sẽ nói, không muốn nói thì hỏi cũng như không.



Nguyên Thần Khanh ăn được một nửa thì đột nhiên có cảm giác buồn nôn, không kìm được nôn hết những thứ vừa ăn ra.



Tiêu Viễn Tuấn nhíu mày, nói: “Ngươi làm sao vậy?”



Nguyên Thần Khanh hoảng hốt một lát, sau nói: “Không có gì, chỉ hơi khó chịu” y buông đũa, “Tiểu Tuấn,ngươi ăn trước đi, ta muốn ngủ một lát” ban đầu y vẫn xưng hô Tiêu Viễn Tuấn là Vương gia, nhưng bị Tiêu Viễn Tuấn cự tuyệt, vì thế liền đổi thành cách gọi thân mật như hiện giờ.



Tiêu Viễn Tuấn suy nghĩ một lát, liền biết đại khái là y đã mang thai rồi, nhịn không được toét miệng cười: “Ngươi như thế đã bao lâu? Ta gọi đại phu đến chẩn mạch cho ngươi được không?”



Nguyên Thần Khanh lắc đầu nói: “Không cần đâu.”



Nếu để đại phu chẩn mạch, có thể sẽ nhìn ra mạch tượng mỏng manh, nhịp tim không đều của y, y còn chưa muốn cho Tiêu Viễn Tuấn biết chuyện kia.



Tiêu Viễn Tuấn nhíu mày nói: “Có bệnh thì nên gặp đại phu, dù sao ta cũng không bắt ngươi trả tiền”



Nguyên Thần Khanh cười khổ: “Ta giống người nhỏ nhen lắm sao?”



Tiêu Viễn Tuấn lúng túng, phát giác giọng điệu của mình có hơi thành kiến, sợ Nguyên Thần Khanh nhận ra nên chuyển đầu nhìn hướng Nguyên Thần Khanh, lại phát hiện y đang kinh ngạc nhìn mình, trong lòng hắn bối rối một trận, lập tức lại trấn định, cười nói: “Ta sợ ngươi bị bệnh” hắn nắm lấy tay Nguyên Thần Khanh, “Thần Khanh, đừng khiến ta lo lắng…Được không?”



Nguyên Thần Khanh không khỏi hạ tầm mắt, cười vô vị.



Bị một tiểu hài tử đối xử như vậy, cảm giác như đang chơi gia gia tửu vậy (hình như là một trò chơi của con nít, đóng giả làm cha, mẹ, con cái, cậu dì…, nói chung là đóng giả thành một gia đình). Nhưng cảm giác uy nghiêm lãnh tuấn chỉ có ở hoàng thất của Tiêu Viễn Tuấn khiến y không thể không tin lời hắn, hơn nữa thời gian của y còn quá ít, có thể ở cùng với Tiêu Viễn Tuấn như vậy, đã là quá tham lam rồi.



Tiêu Viễn Tuấn nắm chặt tay Nguyên Thần Khanh.



Tuy y không anh tuấn bằng Sở Phong Lạc, nhưng cười rộ lên cũng có cảm giác rung động không nói nên lời…



Thời gian trước, Tiêu Viễn Tuấn xác thực không có tâm trạng gặp mặt Nguyên Thần Khanh, mỗi ngày đều không muốn về nhà, nhưng hiện tại có thể Nguyên Thần Khanh đã có mang thai hài tử của hắn, thì hắn không thể tiếp tục lưu lạc bên ngoài quá lâu.



Tuy hắn không yêu Nguyên Thần Khanh, nhưng đối với chuyện mình đã làm sẽ không chối bỏ. Mặc kệ như thế nào, hắn nhất định phải nghĩ cách khiến Nguyên Thần Khanh sinh hài tử ra.







Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, Nguyên Thần Khanh dần dần có cảm giác không thích hợp, nếu nói nôn mửa là do bệnh phát, thì vì sao bụng mình lại càng ngày càng lớn?



Chẳng lẽ là do ăn quá nhiều?



Mỗi tối y đều bị Tiêu Viễn Tuấn ôm, đột nhiên thân thể mập ra, nhất định không lừa được ánh mắt của Tiêu Viễn Tuấn, y thật sự không chịu nổi việc bị một hài tử cười nhạo.



Nguyên Thần Khanh cố gắng giảm ăn, rõ ràng là đói muốn chết, nhưng cũng không dám ăn nhiều, thừa dịp Tiêu Viễn Tuấn không ở nhà thì đi luyện kiếm pháp. Ban đầu Tiêu Viễn Tuấn không phát hiện, nhưng có một ngày hắn rời triều sớm, vừa lúc không có đại sự, liền trở về Vương phủ, nhìn thấy Nguyên Thần Khanh đang luyện kiếm trong sân, nhất thời sắc mặt xanh mét, vội vàng gầm lớn: “ngươi đang làm cái gì?”



Nguyên Thần Khanh quay đầu, phát hiện là Tiêu Viễn Tuấn nên thoáng ngượng ngùng. Thấy sắc mặt của hắn không tốt, hơi chút kì quái, tất nhiên hắn nhăn nhó nói là sợ thân thể của y bị tổn thương, liền cả cười nói: “Không có gì, ta thấy nhàm chán nên luyện”



Tiêu Viễn Tuấn sớm đã muốn trấn an Nguyên Thần Khanh, nghe thấy như vậy, lập tức hạ thấp ngữ điệu: “Ngươi đang trách ta không chịu cùng ngươi sao? Thật sự là quốc sự bận rộn, ta không thoát ra được, ngươi đừng tức giận được không?”



“Ta không giận a”



“Vậy sau này ngươi đừng luyện kiếm nữa được chứ? Có thời gian có thể đi ngắm hoa, nhìn phong cảnh…”



“Ngắm hoa, xem phong cảnh, đó là chuyện nữ nhân làm mà? Có muốn đi bắt bướm luôn không? Luyện kiếm có lợi cho thân thể, sẽ không bị thương gân cốt đâu, ngươi yên tâm đi, ta sẽ rất cẩn thận.” Nguyên Thần Khanh cười với hắn.



Tiêu Viễn Tuấn nhất thời cạn lời, cũng không thể trực tiếp nói với Nguyên Thần Khanh, sợ y bị động thai khí đi?



Hắn cúi đầu nhìn bụng của Nguyên Thần Khanh, hôm nay Nguyên Thần Khanh mặc một bộ y phục màu đen viền tường vân (một kiểu trang trí trên quần áo) màu hồng, bên ngoài khoác một bộ ngoại thường (áo khoác) rộng thùng thình bằng tơ mềm, nếu người khác không chú ý, tuyệt đối sẽ không nhận ra bụng dưới của y đã hơi hơi nhô lên.



Trên người y mang hài tử của hắn…



Trong lòng Tiêu Viễn Tuấn không khỏi hơi hơi kích động. Hắn vốn chỉ muốn làm Nguyên Thần Khanh mang thai, có thể nhìn thấy bộ dáng nam tử cương tính mà quyến rũ, giống như ý trung nhân của mình kiên cường mà khiến nhân tâm bội phục. Nhưng chưa từng nghĩ nhiều đến, trong bụng của Nguyên Thần Khanh sẽ có thêm một tiểu sinh mệnh…



Đây là cốt nhục của mình a… Ngoài ca ca, là thân nhân có huyết thống gần nhất với hắn…



Nguyên Thần Khanh bị Tiêu Viễn Tuấn nhìn bằng một ánh mắt quỷ dị, y biết là dị trạng của mình đã bị phát hiện, trên mặt hơi hơi nóng lên, lại làm bộ không có gì, nói: “Sao vậy?”



Lúc này Tiêu Viễn Tuấn mới phát hiện hắn đã không kìm lòng được mà tiến lên hai bước, khoé mắt cũng có chút ướt át. Tiêu Viễn Tuấn lau khoé mắt: “Không sao, gió thổi cát vào mắt ta.”



“Không sao chứ?”



Hai người thân mật khăng khít ở chung hơn ba tháng, rất nhiều chuyện nên làm không nên làm, đều đã làm hết, Nguyên Thần Khanh tất nhiên không cảm thấy đường đột, đi đến trước mặt hắn: “Muốn ta thổi giúp ngươi không?”
Nhìn thấy nam nhân này vì mình mang thai, vì mình nôn thành như thế, cho dù y không biết tình hình, hắn vẫn cảm thấy cảm động.



Nguyên Thần Khanh không chịu được Tiêu Viễn Tuấn vừa đấm vừa xoa, cuối cùng đồng ý theo Tiêu Viễn Tuấn vào cung gặp thái y. Vốn Nguyên Thần Khanh muốn tuỳ tiện tìm một đại phu bình thường, nhất định xem không ra y mắc trọng bệnh, hiện tại thành như vậy, khả năng bị phát hiện là rất lớn.



Nguyên Thần Khanh cảm thấy lo sợ, nhưng Tiêu Viễn Tuấn đã chuẩn bị tốt chuyện tiến cung, ngay cả hoàng thượng cũng đồng ý rồi, nếu y không đi, có thể sẽ bị một cái mũ “khi quân” rơi vào đầu.



Y không biết là vì Tiêu Viễn Tuấn lo lắng y không tin, nên đặc biệt thỉnh cầu Tiêu Viễn Lan đồng ý chuyện này, khiến y còn nghĩ là ngay cả chuyện nhỏ này mà hoàng thượng củng phải quản, trách không được trăm công ngàn việc.



Nếu Tiểu Tuấn biết mình mắc trọng bệnh, không biết có đau lòng hay không?



Bất quá – hắn sớm muộn cũng phải biết….



Tuy hai người có nguyên nhân không giống nhau, nhưng đều mang tâm trạng “dù sao sớm muộn cũng bị đối phương biết” đến Thái y viện trong cung.



Tần thái y bộ dáng lụ khụ, nhưng ánh mắt lại sắc bén khiến Nguyên Thần Khanh giật mình, sau khi hắn “vọng văn vấn thiết” (nhìn, nghe, hỏi, bắt mạch), thì bắt Tiêu Viễn Tuấn tránh đi trước.



Tim Nguyên Thần Khanh nhất thời trầm xuống, nhìn theo bóng dáng đi xa của Viễn Tuấn, thấp giọng hỏi: “Thái y, ngươi không cần nói nữa, kì thật ta đã sớm biết.”



Tần thái y lắp bắp kinh hãi, cao thấp đánh giá y: “Ngươi đã biết sao?”



Nguyên Thần Khanh cười khổ: “Thân thể của mình, tự mình rõ ràng nhất đi?”



“Ngươi biết lúc nào?”



“Từ đầu ta đã biết”



Tần thái y không phản ứng được cuộc trò chuyện không trùng khớp giữa hai người này, nhưng vẻ mặt vẫn kinh ngạc, thật lâu sau mới nói: “Thì ra là thế. Ngươi làm sao biết?”



“Ta đã đi gặp đại phu rồi”



Tần thái y gật đầu nói: “Nói cũng không sai, nếu là danh y, thì cũng có thể … không biết là vị danh y nào có thể nhìn ra?”



Nguyên Thần Khanh thở dài: “Là Thần y dân gian Tiết Bất Nhị. Tần thái y chắc có nghe qua” nếu Tần thái y đã nói như thế, vậy xem ra bệnh của mình thật sự không tốt rồi.



Lại bị đả kích, Nguyên Thần Khanh ngược lại không có cảm giác gì, chỉ cười khổ một tiếng.



“Trách không được, trách không được…” Tần thái y vuốt râu trầm ngâm, “Dù sao thì sự khác biệt giữa trước và sau đều rất lớn. Buồn cười là Vĩnh An vương lại không biết, còn muốn ta nói với ngươi là ngươi là huyết mạch của long tộc lưu lạc ở bên ngoài, cho nên mới có thể sinh dục, xem ra hắn uổng phí tâm tư rồi.”



Nguyên Thần Khanh lắp bắp kinh ngạc, không rõ chuyện gì đang xảy ra, lại nổi lên nghi ngờ, y theo thương nhiều năm, vẻ mặt căn bản không có chút kinh ngạc, muốn làm cho Tần thái y nói ra càng nhiều ẩn tình, nên làm bộ trầm ngâm một chút, thở dài: “Ta làm sao không biết, nhưng ta yêu hắn, nên làm bộ như không biết thôi”



Tần thái y lắc đầu nói: “Thật không hiểu mấy người tuổi trẻ các ngươi, nếu yêu thì nên thẳng thắng với đối phương chứ, hài tử ngốc, hắn cho ngươi uống thuốc mang thai, ngươi cũng ngốc nghếch làm bộ như không biết sao?”



Cư nhiên là mang thai!



Nguyên Thần Khanh vốn không tin, nhưng thái y đã nói như thế, muốn không tin cũng khó, y tức giận đến hai tay phát run, nhưng giấu dưới ống tay áo, không để cho người khác nhìn ra. Y sống hai mươi lăm năm đến nay chưa từng bị lừa, người tính kế y thậm chí đều sẽ hối hận vì đã sinh ra trên đời này, thế mà Tiêu Viễn Tuấn lại dám giẫm đạp lên thân thể y, lừa gạt cảm tình của y?



Gương mặt của Nguyên Thần Khanh vặn vẹo một chút: “Hài tử là chuyện gì, có thể phá sao?”



“Ngươi đã ăn dược, hoàn toàn cải biến thể chất rồi, đã khác với người thường, cho dù phá đi cũng không thể khôi phục lại như trước. Hơn nữa phá thai rất có hại cho thân thể, không phải ngươi yêu hắn sao? Tại sao còn muốn phá thai?”



Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Tần thái y, Nguyên Thần Khanh lập tức lộ ra biểu tình bi thương: “Ta tuy yêu hắn, nhưng hắn lại lừa ta, ta muốn… Chúng ta không cần lại ở chung nữa”



Tần thái y từ ái sờ tóc y: “Hài tử ngốc, hắn có vẻ rất lo lắng cho ngươi, đối với ngươi hẳn là thật tâm, chỉ là có thể có chút khúc mắc cần tháo gỡ”



Tần thái y vốn dĩ cũng là người Vụ ẩn long tộc, nam tử long tộc có một bộ phận có thể sinh dục, y đã uống thuốc cải biến thể chất, nên Tần thái y cũng hoàn toàn coi y là người trong long tộc rồi.



Nguyên Thần Khanh thấy Tần thái y thật tình quan tâm đến mình, cũng không khỏi cảm động, đem chuyện duy nhất y còn do dự ra hỏi: “Thái y, trừ chuyện mang thai, thân thể của ta còn có bệnh khác không?”



“Mạch tượng của ngươi có chút kì quái, bất quá ta xem không ra, có lẽ ngươi lại đi tìm Tiết thần y mới có thể rõ ràng.”



Nghe được Tần thái y nói, Nguyên Thần Khanh cuối cùng cũng chặt đứt ý niệm trong đầu, Tiết thần y đã sớm nói y không cứu được, y có cưỡng cầu cũng vô ích.



Từ bỏ ý muốn chữa bệnh, sự thật trong bụng có một hài tử lại tràn ra trong đầu.



“Thái y, ngươi đừng nói với hắn là ta đã biết, ta hi vọng ta có thể tự mình nói cho hắn.”



Tần thái y thấu hiểu, gật đầu: “Được rồi, ta chỉ có thể đáp ứng ngươi không nói cho hắn biết, nhưng nếu hắn hỏi ta, ta cũng không thể lừa hắn”



Nguyên Thần Khanh gật đầu. Chuyện Tiêu Viễn Tuấn tính kế làm cho y mạng thai, y nhất định sẽ nghĩ cách làm rõ ràng. Nếu Tiêu Viễn Tuấn ác ý muốn chỉnh y, y nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.