Thái Giám

Chương 38 :

Ngày đăng: 04:42 19/04/20


Lúc sau Mai phi vào đến nơi, chậm rãi ngồi xuống, Tình phi từ lâu đã tức đến muốn hôn mê, cũng không cần suy nghĩ cách dùng từ, không có vòng vo, trực tiếp cười lạnh nói: “Muội muội cũng biết rồi đúng không? Lúc nãy bản cung mới ban thưởng tử cho kẻ gây nên chuyện hoàng thượng bị tập kích- Tiêu Ngữ, nhưng lại bị Y Đức cứu đi, nguyên lai hoàng thượng không biết từ bao giờ đã giấu long bội ở đai lưng tên nô tài kia, bản cung bây giờ cũng không có quyền giết hắn, chẳng phải là dạy người làm việc ác, muội muội là một người thông minh, bản cung biết người là người chỉ cần người không phạm ta ta cũng không phạm người, chỉ là hôm nay Tiêu Ngữ kia địa vị cũng đã trên cả ta và ngươi, tỷ muội ta phải đồng tâm hiệp lực, sớm loại trừ tai họa này mới được”.



Mai phi mỉm cười, tư thái ưu nhã không gì sánh được, nhìn thấy Tình phi gấp đến độ thất thố, nàng hơi hơi giương mắt, tựa tiếu phi tiếu thản nhiên nói: “Lời này của tỷ tỷ muội không rõ lắm, tỷ cũng biết nguyên tắc của muội, cho nên chuyện này không nên tới tìm ta, ta luôn luôn tự biết, ngôi vị hoàng hậu cũng không tới phiên ta, vì vậy không có nghĩ đến tranh giành, Tiêu Ngữ địa vị có cao tới đâu cũng không có trở ngại với ta, hắn là một chủ tử nhặt được con kiến cũng thả nó về tổ, ngay cả nô tài cũng đối đãi tử tế, với ta không có thâm cừu đại hận, nên cũng không cần phải hại ta đúng không? Tỷ tỷ, thứ muội muội nói thật, hắn nếu thật sự lên làm hoàng hậu, nửa đời sau của muội muội chắc chắn yên ổn”.



Nàng nói hết lời, sắc mặt Tình phi nhất thời khó coi không gì sánh được, cười lạnh nói: “Muội muội quả là người thông minh, thế nào? Thấy nên nô tài kia hôm nay được ân sủng như vậy cho nên muốn chịu thua? Ta khuyên người đừng quá đắc ý, hoàng hậu, hừ, cũng không nhìn hắn mặt mũi lớn đến đâu, chỉ là một tên hoạn quan, hắn có tư cách gì mà dám mơ tưởng đến cái ghê hoàng hậu? Cứ cho hoàng thượng thực sự làm thế, các đại thần lẽ nào có thể mở to mắt nhìn một tên thái giam lên làm quốc mẫu của họ chứ? Huống hồ hoàng thượng của chúng ta…” Nàng bỗng nhiên cười âm hiểm: “Huống hồ hoàng thượng của chúng ta vốn là một kẻ thông minh, muội muội ở bên cạnh hắn thời gian cũng không ngắn, chẳng lẽ lại không biết bản thân hắn không thể tiếp thu nhất chính là cái gì sao?”




Tiêu Ngữ nghi hoặc hỏi: “Thế là sao? Ngươi nói giống như rất chắc chắn?”



Y Đức thở dài nói: “Tiêu Ngữ, ngươi tuy rằng ở trong cung lâu rồi, nhưng ngày ngày lấy hoa làm bạn, cùng người khác không tranh đấu, sinh hoạt tuy rằng đơn giản, nhưng đó chính là phúc khí của ngươi. Người bên cạnh ngươi này, hắn tuy là bậc cửu ngũ chí tôn, nắm giữ cả thiên hạ, nhưng nào ai biết quanh hắn có bao nhiêu hiểm nguy rình rập. Lúc hoàng thượng 5 tuổi, mẫu hậu qua đời, hoàng thượng yêu quý hắn nên phong hắn làm thái tử, từ đó về sau hắn chưa bao giờ có thể trải quá một ngày bình yên, hạ độc, ám sát, đánh lén, cái gì cũng có đủ cả. Có một lần hoàng thượng trúng một loại đọc kì quái, kẻ hạ độc cũng tốn rất nhiều công phu, mọi người cho một ít đọc vào thức ăn, lúc đầu không có phát hiện, một tháng sau độc tính càng ngày càng mạnh, ngự y cả triều không ai giải được, hậu sự đều đã chuẩn bị xong, nhưng có một đạo nhân tha phương đến xin giải độc, có thể coi như hoàng thượng trong họa có phúc, từ đó về sau bách độc bất xâm, chỉ là hậu cung của hoàng thượng sau khi biết được, lại nghĩ ra phương pháp ám sát khác, chuyện này được nghiêm lệnh bảo mật, cho đến nay ngoại trừ mấy vị phi tử cùng tâm phúc, cũng không có người biết”. Vừa dứt lời, chớt nghe phía dưới  thanh âm miễn cưỡng của một người: “Đều là chuyện vớ vẩn từ xưa rồi, lại còn khiến người nhớ rõ như vậy, nhớ kỹ cũng chỉ là nhớ kỹ thôi, làm cái gì lại nói ra dọa Tiêu Ngữ, không biết hắn chưa bao giờ thấy qua những việc thế này, chuyện không thể nhất là việc lục đục với nhau, giết chóc đẫm máu sao? Nhìn thử một cái xem, mặt hắn đã trắng như giấy rồi”. Hắn cúi đầu nhìn, chỉ thấy Hạ Vô Ưu đã tình lại vẫn mỉm cười nhìn Tiêu Ngữ lệ nóng doanh tròng.