Thái Giám

Chương 39 :

Ngày đăng: 04:42 19/04/20


Tiêu Ngữ đã không có dư thừa tinh lực để cười trước câu trêu đùa của Hạ Vô Ưu nữa, thấy hắn tỉnh lại, ban đầu vẫn không dám tin chắc, thằng đến khi có bàn tay lau đi lệ nơi khóe mắt, thay hắn nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt sắp rơi xuống, hắn mới dám xác định, một cửa này, Hạ Vô Ưu là thực sự đã vượt qua được rồi. Hắn không phải loại người lỗ mãng không giấu được tâm sự, chỉ là với hắn trong thời gian này, có rất nhiều việc đã xảy ra, người bên cạnh trước nay luôn cao cao tại thượng này, vị đế vương vô tâm vô tình sẽ vì chính mình mà thụ thương, trong lúc hôn mê cũng không quên cứu mình, từng chút từng chút tỉ mỉ quan tâm bảo hộ. Nghĩ như vậy, hắn nhìn không được run rẩy, ôm chặt này bàn tay hoàn mĩ vào ngực, môi mấp máy mấy lần, thiên ngôn vạn ngữ muốn nói nhưng cuối cùng thốt ra chỉ có vài chữ: “Hoàng thượng… Ngươi… Ngươi…. tỉnh…”  liền cũng không nói được gì nữa.



Hạ Vô Ưu không nói, nhẹ nhàng kéo hắn vào trong lồng ngực, Y Đức nhìn cảnh này, vội vã lặng lẽ để lại trà cùng điểm tâm, rón ra rón ren lui ra ngoài, phân phó tiểu thái giám đi kêu ngự y làm một ít cháo mang đến, sau đó chính mình đứng canh bên ngoài, thầm nghĩ:  được lắm, một ngày còn chưa trở về cung ta ngay cả chỗ ngủ cũng không có.



Dù sao thì độc trong người Hạ Vô Ưu vẫn chưa được giải hết, bằng không thấy bộ dạng chân tình của Tiêu Ngữ lúc này, hắn sao có thể nhẫn được. Chính xác là như thế, nhưng huynh đệ dưới thân lại đứng thẳng sinh long hoạt hổ, Hạ Vô Ưu tức giận nhỏ giọng mắng: “Hỗn trướng, chủ nhân của ngươi hiện tại toàn thân vô lực, ngươi lại thực là sôi nổi, có nổi lên cũng làm được cái gì? 2 huynh đệ chúng ta ngày hôm nay như hổ lạc trong rừng, làm sao còn có thể đặt người ở dưới thân a?” Một câu nói xong Tiêu Ngữ vừa buồn cười mặt cũng lại đỏ lên, nhìn kỹ hạ thân của hắn, nhìn thấy quả nhiên là cao cao dựng thằng đứng, trong lòng do dự một chút, biết Hạ Vô Ưu lúc này chắc chắn không dễ chịu gì, thế là đấu tranh nửa ngày, cuối cùng cúi đầu liễm mi nói: “Hoàng thượng không cần phải nói khích ta, ngươi nếu muốn, ta cho ngươi là được rồi”. Nói xong cố nén cảm giác thẹn, cởi quần hắn ra, đưa tay qua bao phủ vật kia nhẹ nhàng xoa nắn.



Hạ Vô Ưu thoải mái thở dài, thầm nghĩ chính mình thật quá hồ đồ, Tiêu Ngữ làm sao có thể chủ động ngồi trên người hắn, cho dù có, hắn cũng không chịu được đau đớn, cũng may xoa nắn như vậy cũng thoải mái, hạ phúc vui vẻ dễ chịu nhưng là trong lòng hắn vẫn còn ngứa ngáy, nhìn nửa ngày, cuối cùng không nhìn được nữa nói: “Kỳ thực Tiêu Ngữ à, cái kia… Dùng miệng so với tay thoải mái hơn nhiểu”.


Hạ Vô Ưu độc nếu giải hết, những thương thế còn lại cũng không có gì trở ngại, đi thuyền được khoảng mười ngày, lại chuyển lên đường bộ khoảng mười ngày, liến về tới kinh thành, tất cả các quan đến nghênh giá, cực kì náo nhiệt là điều không cần phải nói cũng biết, chúng quan viên tự nhiên có việc bàn với Hạ Vô Ưu, cùng người của hậu cung không có liên quan, Tình phi Mai phi là phi tần đều cùng Tiêu Ngữ trở về trong cung nghỉ tạm.



Tiêu Ngữ trở lại Sơn Thủy cư, mọi người vui vẻ đón hắn, hắn lệnh cho Duyên Hỉ lấy rất nhiều quà ra chia cho mọi người, trong lúc nhất thời cả gian phòng rộng lớn ồn ào huyên náo, cười nói. Sơ qua trong sân cũng thấy mấy vị quý nhân bản tính ôn hòa đến hỏi thăm, nhìn thấy những thứ đồ chơi này cũng cực kì thích thú, Tiêu Ngữ để các nàng chọn một số món để chơi, những người này đều vui mừng khôn xiết cảm tạ hắn. Đến nỗi La quý nhân tâm cao khí ngạo, người luôn xem hắn là cái đinh trong mắt, suốt ngày đến chỗ Mai phi cùng Tình phi nịnh bợ cũng không ngoại lệ.



Buổi tối ở Ngự hoa viên tổ chức yến tiệc, đủ loại quan lại đến dự, mọi người chơi đùa vui vẻ một đêm, tới canh ba mới chịu nghỉ ngơi. Ngày thứ hai, Hạ Vô Ưu lâm triều, quan lại cùng hô vạn tuế, hắn mỉm cười mọi người bình thân, lại thấy những quan lại này vẫn quỳ tại chỗ không động đậy, có vẻ như những người này có lời nào đó khó nghe muốn can gián, trong lòng cười lạnh một tiếng, trên mặt lại bất động thanh sắc, chỉ mỉm cười nói: “Các ái khanh đây là đang làm gì? Có chuyện gì cứ hướng trấm mà tấu không cần phải làm như vậy”.