Thái Hậu Chọn Phu Thiên Thiên Tuế
Chương 13 : Thu mua lòng người
Ngày đăng: 01:15 22/04/20
Thái hậu baby này rốt cuộc có gian tình gì với Hoàng đế băng sơn? Chẳng lẽ hoàng đế lại yêu thích trẻ con?
”A...... Thái hậu, người không sao chứ?” Mơ màng tỉnh lại, nghe thấy thanh âm lo lắng của Như Nguyệt, tôi nhất thời cảm thấy uất ức, ngồi xuống đứng lên lao vào trong lòng Như Nguyệt gào khóc, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, nhật nguyệt vô quang.
”Huhu, Như Nguyệt, ta thật thê thảm, thật thê thảm!”
”Thái hậu, Thái hậu người sao vậy?” Như Nguyệt thấy tôi khóc đến luống cuống tay chân, hoàn toàn không biết làm sao. Edit tại dien.dan.le.quy.don
“ Huhu, mạng của ta thật là khổ, Như Nguyệt, ngươi nói cho ta biết, năm đó ta mặt dầy như thế nào mà lại đi theo đuổi Hạ Hầu Dận? Huhu, hắn không phải ghét bỏ ta không muốn ta à? Huhu......” Tôi càng lớn tiến khóc, càng phiền lòng, mà sắc mặt Như Nguyệt càng ngày càng đen, tay càng ngày càng run, khóe miệng ấy cá là càng ngày càng rút gân.
”Thái hậu, ngài thật không nhớ gì sao? Ban đầu ngườivà hoàng thượng nhưng vừa thấy đã yêu gặp lại khuynh tâm ba thấy tư mua cả đời tứ thấy quấn tiên đế nhất định phải gả sao?” Như Nguyệt run run rẩy rẩy nhìn ta, mặt co quắp không thể tin bộ dạng.
Tôi nháy nháy mắt, nhất thời quên mất còn phải khóc thút thít. còn phải kêu rên. còn phải thương tiếc cuộc sống bi thảm của mình, Như Nguyệt, nàng đang nói gì vậy?
A a a a a! Tiêu hóa xong những lời Như Nguyệt nói, tôi chỉ có một cảm giác, “Như Nguyệt, ngươi xác định Hạ Hầu Dận hắn không yêu trẻ con chứ?” Tôi kêu to!
Quả nhiên đây đúng là người cần tin tưởng, qua ước chừng một nén nhang, Như Nguyệt rốt cuộc đại khái có thể hiểu ý của tôi, hướng về phía tôi vừa một hồi vô cùng cảm động run rẩy. Thật tốt là lần này nàng không quỳ xuống, chỉ có đôi mắt đẫm lệ mông lung hướng về phía tôi biết ơn.
”Thái hậu, trước Như Nguyệt trách lầm ngài, ngài rõ ràng là một người tốt như vậy, mà nếu ngày tháng kia......” Nữ nhân quả nhiên là làm bằng nước, nói khóc liền khóc, ai, chẳng qua tôi dường như nên ăn mừng trước việc tôi thu mua lòng người bước đầu tiên hoàn mỹ thành công, Như Nguyệt quả nhiên bị tôi đả động rồi......
”Nha đầu ngốc, khóc cái gì, mặc dù ta không nhớ rõ, nhưng trước ta cũng là bởi vì không nghĩ ra, cho nên làm thật nhiều chuyện khiến người khác chán ghét, đại khái cũng không để các ngươi an tâm, chỉ là đừng lo lắng, bắt đầu từ bây giờ sẽ không như vậy, chờ ta dưỡng thương tốt, ta sẽ đối đãi các ngươi thật tốt, nên xuất cung thì xuất cung, các ngươi đều là những nữ nhi số khổ, ở nơi này cũng là nhận hết đau khổ, Bổn cung trong lòng đều hiểu.” Tôi khẽ gật đầu với nàng, đối với việc Như Nguyệt vui mừng thần phục cảm thấy rất hài lòng. Ưm, lấy chân thành đối người, người cũng tự nhiên sẽ thành tâm, đạo lý này, quả nhiên cũng không tệ lắm.
Nhìn đôi mắt của tiểu cô nương Như Nguyệt, còn có bộ dạng cảm động, tôi không khỏi lắc đầu, cũng may, đây là trong Phi Phượng Cung, coi như có một nha đầu đơn thuần, nếu là gặp gỡ người có ý định hiểm ác, tôi tới đây cái gì cũng không nhớ, coi như là hỏng bét.
Vậy nên, vẫn nên hài lòng và biết ơn.
”Nhưng mấy ngày nay, ngươi trước đừng động tới những chuyện khác, dù sao Hoàng Thượng và Vương Gia cũng sẽ không cả ngày chạy tới nơi này, thừa dịp những nữ nhân khác trong cung không đến đây dài dòng, trước tiên ngươi phải nói cho ta biết vài truyện quan trọng, ta không nhớ đến việc gì cả, nhưng cũng không thể già như vậy sống qua ngày, nếu nói không chừng ngày nào đó chúng ta bị người hại. Hơn nữa, số trời khó đoán, mặc dù hoàng thượng đối với bản cung trong quá khứ từng có tình ý, nhưng vật đổi sao dời, cái gì cũng không giống nhau, Như Nguyệt, có thể giúp ta cũng chỉ có ngươi, ngươi cũng không thể cái gì cũng không nghĩ đến, hiểu chưa?” Tôi nghiêm túc nhìn Như Nguyệt.
Như Nguyệt gật đầu một cái, thành kính nhìn tôi, “Nô tỳ nhất định tri vô bất ngôn, Thái hậu muốn biết cái gì cứ hỏi đi ạ.”
”Rất tốt, nói cho ta biết trước, trước khi vào cung, thân phận của ta là gì, giữa ta và hoàng thượng......” Tôi hỏi.