Thái Hậu Chọn Phu Thiên Thiên Tuế

Chương 31 : Gia đình thái sư

Ngày đăng: 01:15 22/04/20


Editor: NaNi (hoathiennguyet)



―― Có phụ thì mới có tử, có mẫu tất nhiên có nữ nhi, lời này một chút cũng không sai.



”Buông ra, nhi tử, ngươi cũng nên cai sữa đi, lão nương ta ra ngoài đi dạo

ngươi không cần khẩn trương như vậy.” Ta có chút không kiên nhẫn kéo đại nhi tử đang dính như kẹo mè xửng ra, phiền chết..., tiểu tử chết tiệt!



Thật là, ngày hôm qua còn tới châm chọc ta, mấy ngày trước còn tới lợi dụng

ta, hôm nay lại nổi hứng chơi trò thâm tình? Đáng tiếc mặc dù bản tiểu

thư muốn tìm nam nhân tốt, nhưng cũng không để mình bị xoay vòng vòng.



”Phiêu Phiêu, người muốn ra ngoài đi dạo đương nhiên là không thành vấn đề,

chỉ là ít nhất phải nói cho ta biết, người muốn đi đâu?” Hạ Hầu Dận căn

bản không thèm để ý đến sự buồn nôn của ta, tự nhiên hỏi.



”Ta nhớ phụ mẫu không được sao?” Ta trừng hắn, ai vô tình giống nhà đế vương các người, ta rất có tình người.



”Vậy sao? Thì ra là muốn nhanh chóng thăm Thái Sư.” Vừa nghe ta nói như thế, hắn đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn ta, vẻ mặt ôn hòa rất nhiều.



”Đúng vậy, nếu không ngươi cho rằng ta làm sao, bỏ trốn?” Vậy cũng phải có người trốn cùng ta chứ.



”Phiêu Phiêu, đi sớm về sớm, đêm nay ta ở Phi Phượng cung chờ người cùng nhau

ăn cơm.” Hạ Hầu Dận không tính toán việc ta dùng từ vô lễ, từ từ buông

ta ra, nhưng để lại một câu nói vô cùng mập mờ, cái gì gọi là chờ ta?

Sao ta cảm thấy được đây là kiểm tra giờ giấc vậy? Là muốn xác nhận hôm

nay ta có quay về hay không trở lại.



”Đã biết rồi, đến gần tối ta sẽ trở lại.” Ta bất đắc dĩ nhận lời, nữ nhân trong cung này đúng là

không tự do, ai, không phải chỉ là muốn đi ra ngoài chơi một chút à, còn bị người nhìn chằm chằm.



Ừm, lại nói, mình đến nơi này,

còn chưa có gặp qua nữ nhi Hạ Hầu Lâm trong truyền thuyết kia, không

biết rốt cuộc nha đầu kia chạy đi đâu, lần sau gặp được nhất định phải

lãnh giáo một chút bí quyết, ta rất không cam lòng, ta chỉ muốn xuất

cung một lần, sau đó thì không bao giờ trở lại ok, oa kaka.



”Đi đi, chú ý an toàn.” Hạ Hầu Dận vỗ vỗ đầu của ta, bộ dạng mười phần gia trưởng.



Ta đen mặt, chỉ là lúc này không có thời gian cùng hắn so đo, tránh khỏi

so đo một chút hắn lại không cho ta đi ra ngoài thì mới gọi là hỏng bét, vì vậy ta leo lên kiệu, vẫy vẫy khăn tay với Hạ Hầu Dận, rời đi.



Mặc dù nhìn ra được người này rất có cảm tình đối với Phiêu Phiêu, nhưng

cũng không biết tại sao, ta đối với hắn cũng có cảm động, từng có cảm

giác, cũng thừa nhận hắn rất tuấn tú, nhưng chỉ là không có biện pháp

tiến đến mức yêu.



Xem ra ta được dạy dỗ ở nền giáo dục quá hiện

đại, đối với nhà có một nam nhân tốt, chỉ có thể đơn thuần để thưởng

thức, không có cách nào động tâm. Ai, suy nghĩ một chút thật đáng tiếc,

thế nào nam nhân này lại chính là Hoàng đế đây, nếu mà không phải, không phải ta đây có thể an tâm yêu thích? Ta lắc đầu một cái, ghét, người ta không có may mắn đó, soái ca này, xem ra ta không có cách nào nhúng

chàm, chỉ có thể lực bất tòng tâm.



Chẳng qua ta suy nghĩ lung tung đến cửa cung thì ngừng lại, một soái ca khác chặn đường của ta.



Ta vừa vén rèm lên nhìn, là tiểu nhi tử kia của ta, đang bày ra bản mặt thối tha hồ đồ nhìn ta.



Kỳ quái, chẳng lẽ bị đại nhi tử của ta khi dễ? Phu Phu gây gỗ?



”Du, ngươi làm sao vậy?“. Không biết từ lúc nào, bị hắn mãnh liệt yêu cầu dùng cái tên này để xưng hô.



”Người muốn đi đâu? Hoàng huynh lại có thể cho người xuất cung?” Tiểu nhi tử
Chuyện ta mất trí nhớ bọn họ đều đã biết, nhưng lúc trước không gặp thì thôi, hôm nay gặp được, tự nhiên cả nhà khóc thành một đoàn, ta cũng

không biết mình làm sao, cảm giác tủi thân, trong lòng khổ sở, gặp bọn

họ, thật sự là khiến cho tất cả bộc phát, giống như bọn họ thật sự là

người nhà của ta.



Thế nhưng, thật ra thì không phải là không đâu? Bọn họ, vốn chính là người nhà của ta.



Bởi vì, Đoạn Phiêu Phiêu chính là ta, ta chính là Đoạn Phiêu Phiêu.



”Phiêu Nhi, nương thật nhớ con muốn chết, hài tử đáng thương, mấy ngày nay đã

gầy, nếu có thể, nương rất muốn đưa con xuất cung.” Đoạn phu nhân Trúc

Lâm Mặc nhìn ta, khóc đến nước mắt ào ào.



”Phiêu Nhi, đều do cha, bây giờ chỉ có thể nhìn con ở lại trong cung chịu khổ.” Mặc dù Thái Sư đại

nhân có một bộ dáng thế ngoại cao nhân, nhưng mà ái nữ thành nghiện.



”Phiêu Phiêu, nói với ca, tên khốn hoàng thượng kia có khi dễ muội hay không?” Ca của ta, thị lang bộ hình Đoạn Tư Tồn, có thể thấy được tính tình

không được tốt lắm, với lại chuyện gì cũng không quan tâm, là một người

có năng lực, nhưng mà trong lòng chỉ có muội muội là quan trọng nhất, từ lúc muội muội ta bắt đầu vào cung, cũng không làm tốt được một việc.



Nhìn bọn họ, lòng ta ấm áp, cảm giác được người sủng ái thật tốt vô cùng.



Ta ôm Đoạn phu nhân, cọ cọ trong ngực của bà, “Phụ mẫu, ca ca, mọi người

không cần lo lắng cho ta, ta không sao, thật sự không có việc gì, mặc dù ta đã quên đi quá khứ, nhưng như vậy cũng tốt, nhân tiện ta cũng không

nghĩ tới những chuyện đau lòng đó, đối với hoàng cung này, cuối cùng

cũng hết hy vọng, nữ nhi cũng coi là bắt đầu làm người lần nữa.” Nói

xong, ta khóc, lúc này cuối cùng đã hiểu được, không phải bọn họ không

muốn đến thăm ta, mà là Hạ Hầu Dận không cho bọn họ đến thăm ta.



Đúng, sợ ta thật sự rời đi, nếu dựa vào năng lực của phủ Thái Sư, muốn cho

Đoạn Phiêu Phiêu biến mất, không phải là không làm được.



Mà trong lúc bọn họ, vương vấn không dứt được, mặc dù quá khứ cũng đã qua, nhưng cũng không ai có cách vứt bỏ hoàn toàn.



Cho nên, chuyện mới có thể biến thành cục diện như vậy, và ta, mới có thể không giải thích được xuyên qua.



”Phiêu Nhi, con có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, nhưng mà về sau, con dự tính

thế nào?” Đoạn Ly buồn bã nhìn ta, bộ dạng lo lắng trùng trùng.



”Phiêu Phiêu, nói với ca, muội thật sự muốn ở lại hoàng cung sao? Cuộc sống

như thế......” Đoạn Tư Tồn vô cùng sốt ruột, ta thật sự rất cảm

động, hiện tại ta, có một ca ca yêu ta, còn có phụ mẫu yêu ta.



Ưm, nếu phải nói có điều gì để tiếc nuối, phải là, vì sao một soái ca tốt

như vậy lại là ca ca của Đoàn Phiêu Phiêu nàng? Đây không phải là, đến

cả đường sống của ta cũng muốn bị mất......



”Con muốn xuất

cung, con muốn xuất cung!” Nhìn người nhà của ta, ta gằn từng chữ từng câu khe khẽ nói ra khỏi miệng, “Con không muốn tiếp

tục ở chổ đó, nhưng, con phải đợi thời cơ, phụ mẫu, đại ca, mọi người,

sẽ giúp con chứ?” Hôm nay về, chính là vì việc này.



Nhưng ta, trước giờ không hề lo lắng bọn họ sẽ cự tuyệt.



Đúng như ta nghĩ, bọn họ yên lặng nhìn ta, nhẹ nhàng gật đầu.



Lòng ta như thủy triều trào dâng, nhưng chưa kịp nói gì nữa, giọng nói của Hạ Hầu Du ở ngoài cửa vang lên.



”Mẫu hậu, đã đến lúc rồi.”