Thái Hậu Chọn Phu Thiên Thiên Tuế

Chương 48 : Chạy trốn

Ngày đăng: 01:15 22/04/20


Edit: Tử Liên Hoa 1612



Beta: Lăng Mộ Tuyết + lamnguyetminh



―― Rốt cuộc đã được xuất cung rồi, thật hưng phấn!



Nơm nớp lo sợ, an phận thủ thường trong nửa tháng, không có làm ra chuyện gì khiến người người oán trách, rốt cuộc ta đã an tâm. Phù phù, xem ra ngày đó là do ta nghi ngờ quá rồi, tiểu nhi tử chỉ đang làm nũng với ta mà thôi, không có việc gì, không có việc gì.



Đúng rồi, sắp bắt đầu lễ mừng năm mới, trong cung náo nhiệt hẳn lên, giăng đèn kết hoa, không khác với hiện đại là mấy, nhưng việc thủ công lại càng nhiều.



Mà hôn sự của Như Nguyệt cũng đang được triển khái đến bừng bừng khí thế, về phần ta, thời tiết lạnh lẽo liền lười phải nhúc nhích. Người ta sợ lạnh mà, hu hu hu, tại sao lại xuyên đến cái nơi quỷ quái này chứ, không có bốn mùa như mùa xuân giống nhưCôn Minh đâu? Chán ghét chán ghét, lần sau nếu như còn có cơ hội xuyên qua, ta nhất định phải tới một nơi có bốn mùa như mùa xuân, người ta sợ nhất mùa đông, oa oa.



Kết quả là, ta đương nhiên giả bộ bị bệnh rồi, hơn nữa còn không ra khỏi cửa, ngày ngày làm tổ ở trên giường, kêu Thu Liên, Như Nguyệt tìm sách để ta giết thời gian. Kết quả làm cho nhi tử từ lớn đến nhỏ tưởng ta bị bệnh nguy kịch tới chết đi sống lại, cho một đống ngự y vội vã cuống cuồng ùa tới, sau đó mới phát hiện ra là chỉ vì ta sợ lạnh nên mới làm tổ ở trên giường mà thôi. Không muốn để cho ai nhìn thấy bộ dạng tóc tai bù xù không có hình tượng của mình, vì vậy đóng cửa cung cáo ốm.



Nhi tử lớn nhỏ nhìn thấy ta nhàn nhã cắn hạt dưa, ăn bánh bí đỏ, uống trà táo đỏ, lại gặm gà vịt, sắc mặt vô cùng hồng hào, lại không có hình tượng rúc trên giường, sau đó bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ.



Bọn họ đều bị ta hù dọa đến điên rồi, kết quả là nhìn thấy ta đây hoàn toàn khỏe mạnh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó nhào lên giường cướp đi mỹ thực của ta.



"Mẹ nó, Phiêu Phiêu, người dọa người ta chết đấy có biết không hả, trái tim của chúng ta đều bị người dọa hỏng rồi." Đại nhi tử vô cùng khêu gợi tựa vào người ta, hung tợn kháng nghị.



Ánh mắt ta xoay tròn nhìn xung quanh, cuối cùng phát hiện ra bộ dạng tệ hại của Hạ Hầu Dận, vội vàng cười lấy lòng: "À, người ta không muốn bị ai nhìn thấy bộ dạng này thôi, thật xin lỗi, Dận." Nói xong, ta bĩu môi, vô cùng tự giác hôn một cái lên mặt hắn, bày tỏ ta đây thuần lương vô tội.



Sắc mặt Hạ Hầu Dận cứng đờ, lập tức lắc đầu một cái, thở dài nhìn nụ cười lấy lòng của ta, nói: "Thôi đi, gặp phải người, coi như ta......" Nói xong, hắn bò xuống giường, không nhìn ta nữa.



"Không muốn thì thôi, không cần đi ra ngoài, bên ngoài rất lạnh, người cứ ở lại trong phòng là được, đúng rồi, hôn sự của Lăng Văn sắp tới, nếu như người cảm thấy tốt thì cho Như Nguyệt về nhà chuẩn bị làm tân nương tử đi."


Chúng ta lập tức điều khiển xe ngựa chạy như bay, nhưng mà đáng tiếc, hoàn toàn không phải là đối thủ của kẻ giỏi cưỡi ngựa như Hạ Hầu Du. Xe ngựa rời khỏi cửa thành không bao lâu, ta liền bị Hạ Hầu Du tóm xuống xe ngựa.



Xong rồi xong rồi, bây giờ mà bị hắn tóm lại thì không phải sẽ thất bại trong gang tấc sao? Sao số ta lại khổ như vậy? Nhìn bản mặt thúi hoắc của Hạ Hầu Du, ta không nhịn được than thở.



Hu hu hu, chẳng lẽ ta nhất định không thể rời khỏi hoàng cung sao?



Ta không muốn!



"Du, ngươi......" Ta run rẩy mở miệng, oa, muốn chết quá, nhưng mà lại không chết được, loại cảm giác này thật sự vô cùng buồn bực. Nhìn Hạ Hầu Du, ta hoàn toàn không biết hiện tại nên dùng thái độ gì.



Mắng hắn? Đánh hắn? Hay là ngoan ngoãn theo hắn trở về?



Chỉ là, hình như Hạ Hầu Du cũng không nhận ra được nội tâm của ta đang đau khổ, hắn bình tĩnh đỡ eo ta, dùng ánh mắt mập mờ nhìn ta không chớp lấy một cái. Nhìn tới mức ta đỏ mặt tim đập nhanh, thiếu chút nữa đã quên mình đang tiến hành sự nghiệp vĩ đại là thoát khỏi hoàng cung, thiếu chút nữa đã muốn nhào tới, hôn lên khuôn mặt tuấn tú của nhi tử.



Ôi, ta thật sự rất háo sắc, á á á....



Ta phỉ nhổ chính mình, oa oa, khó khăn lắm mới có thể xuất cung, nhưng hình như Hạ Hầu Du không có ý định thả ta đi, song, người ta giãy giụa giãy giụa, hu hu, giãy giụa không ra được.



Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?



Giây phút nguy hiểm nhất trong đời người đã phủ xuống rồi.



Bên kia, hình như lại có đại đội nhân mã đang chạy đến đây, mà bên này, tiểu nhi tử hình như còn chưa muốn buông tay, ta lại thấy khuôn mặt đen như than của đại nhi tử, hắn đang chạy về phía này.



Hu hu, tại sao ngay cả chạy trốn cũng phải kinh thiên động địa, kinh động quỷ thần như vậy.....