Thái Hậu Chọn Phu Thiên Thiên Tuế

Chương 65 : Khởi giá hồi cung

Ngày đăng: 01:15 22/04/20


Editor: NguyetHoaDaTuyet



Beta: Serena Nguyen



"Phiêu Phiêu, nàng điên rồi sao?" Đám người Hạ Hầu Du, Hạ Hầu Duật tỉnh táo lại, liền xông lên rống to với ta à? Chỉ có Lỗ Á không nói gì cả, gãi đầu, “Ưm... nếu ngươi muốn trở về thì đưa ta theo với, tiếp tục để ta làm đầu bếp nhé.” Xem ra, trong lòng người nào đó chỉ có tình yêu đối với nghề đầu bếp mà thôi ^_^... 



“Đừng kích động, Tiểu nhi tử, Hạ Hầu Duật." Ta nháy mắt, vốn dĩ đã có chủ ý, nào ngờ lại bị biểu hiện hùng hổ của Tiểu nhi tử và chất tử làm sợ hãi tới mức váng đầu đến mức chuyển hướng luôn. Mồ hôi ta chảy ra, không phải chỉ là trở về kinh thành thôi sao, bọn họ kích động như vậy làm gì chứ? 



“Sao ta có thể không kích động? Bây giờ ngươi về đó làm gì? Đã rời khỏi rồi, không thể khiến Hạ Hầu Dận dứt bỏ toàn bộ hy vọng được sao? Đi rồi lại về, làm người ta khó mà hết hy vọng, ngươi muốn thể hiện điều gì? Thể hiện rằng tình cảm của ngươi đối với hắn vẫn không thể dứt? Phiêu Phiêu, ngươi không thể như vậy." Hạ Hầu Duật hô to. 



"Làm ơn đi, không phải lúc trước ngươi nói với ta rằng hắn đáng thương lắm sao, bây giờ lại muốn ta nhẫn tâm à?” Sao tiểu tử này lại mâu thuẫn vậy chứ? Ta bất mãn, trợn mắt nhìn hắn. 



“Má! Hắn đáng thương là đúng, nhưng dao sắc chặt đay rối*, chết rồi sẽ mau vui thôi, là sống lại từ trong khổ ải đó, ngươi mới đó mà đã trở về, chẳng phải là kiếm củi ba năm, thiêu một giờ hay sao?” Hạ Hầu Duật đỏ mặt tía tai, nhìn không ra được rằng hắn có tình cảm huynh đệ với Hạ Hầu Dận như vậy đấy. Ta nhìn hắn mà cảm động, quả nhiên ở đâu cũng có đam mỹ. 



*Giải quyết nhanh gọn, dứt khoát



“Ngươi khẩn trương như vậy làm gì?” Ta bĩu môi, “Ta nói ta về kinh, ta chưa có nói mình về cung mà?” 




"Này, người quyết định trở về là người, sao dáng vẻ lại giống như sống dở chết dở vậy?” Lỗ Á châm chọc ta, dáng vẻ cà lơ phất phơ, xem tình hình thì có lẽ cả đám bọn họ bận cả rồi. 



“Ngươi đừng có quản ta.” Ta không còn sức mà trả lời. 



“Ta không muốn quản ngươi, nhưng dáng vẻ này của ngươi xấu quá.” Lỗ Á nhíu mày, giật nhẹ tóc ta, ngồi xuống bên cạnh, nhìn ta một hồi rồi nở nụ cười thần bí, “Ta nói này, có phải ngươi sầu đời vì cuộc sống sắp tới rất nhàm chán, đúng không?” 



"Hả? Sao ngươi biết?” Ta mở hai mắt mà nhìn, không phải đâu, sao tiểu tử này thấu được? 



“Hứ! Nhìn ngươi là biết ngay, thấy ngươi nói xong câu cuối cùng, dáng vẻ ngày càng phờ phạc ỉu xìu thì ta liền đoán được. Nhưng ta nói này, ngươi có phải nữ nhân không vậy? Không phải nữ nhân đều thích sự yên bình à?” “Yên bình thì đúng, nhưng cuộc đời cũng nên nhấp nhô lên xuống chứ, không thì chẳng thú vị chút nào.” Ta nói mà chẳng còn hứng thú. 



"Thế à?” Lỗ Á đồng ý, gật đầu, "Do đó, ta mới quyết định, ngẫu nhiên trộm đi vài thứ cho giống nghĩa tặc, ngẫu nhiên bị truy nã một chút, ngày tháng cũng thú vị hơn.” Ta phụt một cái, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm tiểu tử này, “Ta nói này, ngươi theo ta tới kinh thành, không phải là muốn tìm niềm vui trong cuộc sống đó chứ?” Ngay cả Hoàng cung mà tên này cũng dám trộm, còn cái gì mà hắn không dám? 



"Không sai, dĩ nhiên.” Lỗ Á gật gật đầu, ánh mắt chợt trở nên lóe sáng, "Ngươi muốn gia nhập với ta không? Đào đường ngầm dưới đất phụ ta?” Tiếp tục thao thao bất tuyệt... Ta không nói gì, chỉ nhìn Lỗ Á. Đứa nhỏ này có vẻ nhiệt tình quá mức nhỉ? Lúc trước, tên nào đã nói mình không dám nghĩ tới việc trộm này trộm nọ? Sao ta lại thấy hắn rất thích thú nhỉ? Nhưng mà nghe hắn nói cũng thú vị thật. Nói vậy, cuộc đời của ta về sau cũng không nhàm chán nữa rồi. 



Nhưng mà khi đó, ta lại không biết được rằng sau khi mình hồi cung, so với những gì bản thân đã tưởng tượng, thực tế còn gay cấn hơn nữa.