Thái Hậu Chọn Phu Thiên Thiên Tuế

Chương 66 : Sóng gió kinh thành

Ngày đăng: 01:15 22/04/20


Editor: NguyetHoaDaTuyet



Beta: Serena Nguyen



―― Cải danh đổi họ để vào kinh, sao ta cứ có cảm giác mình trở thành Lâm Đại Ngọc bản mới vậy? Buồn nôn... 



Dọc đường đi, chúng ta du sơn ngoạn thủy, ăn nhiều đồ ngon, thăm thú các nơi, không rõ đã qua bao lâu, chúng ta rốt cuộc cũng về tới kinh thành. Phải, vì thể hiện mình là nữ tử đáng thương, vô tội được Hạ Hầu Du cứu, ta không thể không sửa lại tên, cái tên Đoạn Phiêu Phiêu không dùng được nữa, nhưng tên ta vốn là Tần Phiêu Phiêu, cũng không dùng được vì tên quá giống. Kết quả, ta đổi tên thành Tần Lạc Huyền, nhìn xem, vừa hay vừa có ý thơ, quả là cái tên đẹp tuyệt vời. Do đó, từ hôm nay trở đi, ta được gọi là Lạc Huyền, mọi người đừng có quên nhá. 



"Hô hô, rốt cuộc đã về rồi." Qua khỏi cửa thành, Hạ Hầu Duật thở phào nhẹ nhõm, duỗi thẳng người ra, “Mấy ngày qua chơi đùa mệt chết, kế tiếp, ta chỉ muốn ngủ ba ngày ba đêm.” "Ngươi chỉ biết sung sướng, cũng không nhớ ngươi đã chơi bao lâu trong khoảng thời gian này rồi, ngoan ngoãn trở về làm việc đi, đừng có tới lúc đó lại bận, ngay cả thì giờ để tham gia hôn lễ của chúng ta cũng không có.” Đối với kế hoạch nhàn nhã của Hạ Hầu Duật, Tiểu nhi tử chỉ cười nhạt. 



"Đáng ghét, không có chuyện gì, sao tự nhiên lại nhắc nhở ta? Còn nữa, đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, ngươi cũng không tốt hơn ta mấy đâu.” Hạ Hầu Duật lập tức phản kích.



"Hừ, nhưng ta phụng mệnh bảo vệ Lạc Huyền, chuyện còn lại phải do ngươi làm, dựa vào cái gì mà bảo ta làm?” Hạ Hầu Du bĩu môi, hoàn toàn không nhận nợ, lúc đi ngang qua phủ đệ của Hạ Hầu Duật còn đá người nào đó lăn xuống, "Ngoan ngoãn trở về đi, nếu hoàng huynh có hỏi đến, ngươi cứ nói ta đã sắp xếp tốt mọi thứ cho Phiêu Phiêu vào cung diện thánh." Nói xong, chàng ôm ta về vương phủ. 



"Ôi, không sai, quả là một nơi xa hoa.” Lỗ Á xuống xe ngựa, sau đó bắt đầu than. “Mặc kệ nhiều tới mức nào, ta chỉ muốn tắm rửa, ngủ. Mệt chết ta!” Cái xe ngựa điên kia, hại ta ngày nào cũng nôn, bây giờ đúng là thoát nạn, ta nhớ phương tiện giao thông thời hiện đại quá. “Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, ta lập tức chuẩn bị cho nàng.” Hạ Hầu Du cười cười, bồng ta ngồi dậy, đưa ta vào một gian phòng nhỏ ở hậu viện, “Lại nói, nàng còn chưa tới vương phủ của ta lần nào đâu. Từ này về sau, nàng ở nơi này, nơi này là chỗ ở của ta.” 



Ta gật đầu, dựa vào người của tiểu nhi tử. Thị nữ đã đi chuẩn bị nước ấm và đồ ăn, ta miễn cưỡng dựa vào người chàng, không còn sức lực. Cuối cùng cũng về rồi, ta lại được gần gũi với tình thân quê nhà, nghĩ tới việc phải gặp đứa con lớn nhất, ta không khỏi có hơi khẩn trương. 




“Bây giờ nàng ấy không phải Phiêu Phiêu mà là Tần Lạc Huyền, nữ tử ta thích.” Hạ Hầu Du lạnh nhạt mở miệng, lão nương ta không nói gì nữa.



"Tứ Vương gia, nếu ngài đã có chủ ý, cả nhà ta cũng không có cách nào khác để phản đối, nhưng mà thế này..." Đại ca châm chước nửa ngày, rốt cục cũng mở miệng rồi. 



"Đoạn đại nhân, ngài muốn nói gì, ta đều hiểu cả, chúng ta cũng không phải người ngoài, bằng không thì hôm nay, ta đã chẳng thể đưa Phiêu Phiêu đi cùng. Nói đúng hơn là... làm như vậy có lẽ không thích hợp, nhưng nếu Phiêu Phiêu vẫn là Thái hậu, vậy thì chuyện ta làm sẽ thành chuyện đại nghịch bất đạo." Nói tới đây, Hạ Hầu Du nhìn ta một cái, ánh mắt trầm tĩnh đảo qua bốn phía, "Nhưng bây giờ, nàng ấy không phải Thái hậu, ai cũng biết Thái hậu đã an giấc ngàn thu. Lúc này, nữ tử ta muốn cưới là một nữ tử có dung mạo y hệt Thái hậu, là nghĩa nữ của Thái sư, chuyện này chẳng có gì không ổn cả.” 



"Dạ phải. Cha mẹ, đại ca, chàng thật lòng, con cũng thật tình, thân phận bây giờ đã không như trước nữa, chúng con cũng không còn quan hệ ngày cũ. Mọi người đồng ý đi, chẳng lẽ... cả đời này, con vất vả lắm mới tìm được người vừa ý để gả, hai người lại không vui mừng cho con sao?” Ta cũng mở miệng, cứ dây dưa mãi không phải là cách. "Phải, cha mẹ à, con cũng nghĩ vậy. Con cảm thấy không có gì là bất ổn cả, Thái hậu đã an giấc ngàn thu rồi, chết không đối chứng, không có ai buộc Tứ ca không thể tìm một người có dung mạo giống Thái hậu để làm vương phi. Về phần mọi người lo lắng, ắt là sợ mai này, Tứ ca đối xử với Phiên Phiên không tốt phải không? Con cam đoan là không có khả năng đó đâu. Tứ ca khó lắm mới thích một người, hơn nữa, mọi người không nhìn ra sao? Lần này, Phiêu Phiêu thật sự nghiêm túc, nếu chúng ta không chúc phúc cho họ, con nghĩ là... Phiêu Phiêu sẽ thành người khó xử nhất.” Quả nhiên là Hạ Hầu Lâm hiểu ta nhất. 



“Nhưng mà thân phận bọn họ...” Lão nương ta còn đang ngập ngừng, cha ta đã khai sáng cho bà ấy, “Lâm nhi nói không sai, bạn già à, xem ra... cũng nên để bọn nó quyết định rồi, nhưng mà...” Nói xong, cha nhìn ta một cái, sau đó lại nhìn Hạ Hầu Du, "Hoàng thượng ngài..."



"Hoàng thượng đã đồng ý, Thái sư. Lúc trước, hoàng huynh để Phiêu nhi rời đi, huynh ấy đã hạ quyết tâm buông tay. Về phần ta, ta cam đoan, cả đời này chỉ cưới một mình Phiêu Phiêu làm vương phi, ngoài nàng ấy ra sẽ không còn nữ nhân nào khác.” Hạ Hầu Du ôm chặt ta, dịu dàng thề thốt.  



"Nếu Tứ Vương gia đã nói đến thế rồi, chúng ta cũng không còn gì để nói.” Lúc này, đại ca chợt đứng lên, “Chỉ cần Phiêu Phiêu hạnh phúc, chỉ cần ngài thật sự đối tốt với Phiêu Phiêu chúng ta liền tán thành." "Đó là đương nhiên." Hạ Hầu Du vuốt cằm. 



"Vậy ngài cam đoan có thể thề sao?" Đại ca cúi đầu nhìn ta, nhưng khí thế lại rất bức người, "Thề rằng, cả đời này sẽ không làm Phiêu Phiêu tổn thương, sẽ khiến Phiêu Phiêu hạnh phúc, dùng tất cả những gì ngài có để bảo vệ cuộc đời muội ấy?” “Ta thề.”