Thai Rắn
Chương 14 : Bịa đặt lung tung
Ngày đăng: 12:35 30/04/20
Cô thật sự không hiểu nổi vì sao một tên quỷ sai lại thích ở trên sân thượng, xui xẻo chính là cô đi theo hồn ma Chung Linh bảo nó dẫn đường đến trước một tòa cao ốc, vậy mà thang máy trong tòa nhà lại bị hỏng.
Dường như hồn ma dẫn đường rất sợ Lục U Minh, đưa cô đến dưới tầng liền biến mất, nhìn nhắc nhở ấm áp trước thang máy cô âm thầm cắn răng, cuối cùng quyết định đẩy cửa thoát hiểm bên cạnh ra, dũng khí nổi lên leo năm tầng, cuối cùng cô cảm thấy đã đến cực hạn của cô rồi.
Phải biết rằng bây giờ cô là phụ nữ có thai bốn năm tháng đó!
Ngẩng đầu nhìn cầu thang không tới tận cùng, cô hối hận vì đồng ý với Chung Linh và Diệp Tử đến tìm Lục U Minh, nhưng cô cảm thấy mình đã leo lên tầng năm rồi, xuống lần nữa thì rất đáng tiếc, vì thế cắn răng tiếp tục bò lên trên.
Đợi đến lúc cô leo được mười tầng, cô thở hổn hển ngồi dưới cầu thang không muốn nhúc nhích, thật sự là không còn một chút sức lực nào rồi.
Chắc là cô vận động mạnh nên hơi nóng toàn thân sôi trào, quái vật nhỏ trong bụng cũng bắt đầu vòng lên ngã xuống, cô có thể cảm nhận được nó lăn từ đầu này sang đầu kia, lại lăn từ đầu kia sang đầu này…
Chỉ là cuối cùng cô vẫn tiếp tục đi lên sân thượng, lấy tay mà bò lên.
Trên sân thượng này còn rất rộng, cô tìm một lúc lâu mới nhìn thấy Luc U Minh ngồi trên lan can, anh ta có mái tóc ngắn màu đỏ sậm, sườn mặt rất đẹp, nhưng cách quá xa nên cô không thấy rõ ngũ quan lắm. Cô vốn tưởng rằng anh ta sẽ giống như con rắn lớn mặc trường bào cổ đại, không ngờ anh ta hoàn toàn giả dạng thành người hiện đại, áo gió màu đen ôm lấy thân thể cao lớn, cô đều có thể tưởng tượng ra dưới lớp quần áo của anh ta chắc chắn là dáng người không tệ.
Dù sao cũng là quỷ sai, lúc này cô tràn ngập kính sợ đối với anh ta, cô cẩn thận đi tới, nghĩ nên dùng phương thức gì chào hỏi anh ta.
Chỉ là còn chưa mở miệng anh ta đã quay đầu sang nhìn cô, ánh mắt giống như con sói xám lớn nhìn thỏ trắng nhỏ. Nhưng không thể không nói, anh ta là người đẹp trai thứ hai sau con rắn lớn.
Khuôn mặt trơn bóng trắng nõn lộ ra lạnh lùng đẹp trai góc cạnh rõ ràng, đôi môi không tô son mà đỏ thắm, cái mũi cao thẳng, đôi mắt đen như mực câu hồn nhiếp phách, không chỗ nào không bày ra cao quý và tao nhã, cô lại không có tiền đồ nhìn đến thất thần rồi.
- Cô là cô gái thiếu chút nữa làm Liễu Huyền Dạ chết trong tay con chồn vàng đúng không?
Khóe miệng Lạc U Minh hơi cong lên, dường như tâm tình rất tốt.
- Anh quen tôi à?
Anh ta vươn người nhảy lên vững vàng rơi xuống trước mặt cô:
- Tôi vô cùng tò mò người phụ nữ Liều Huyền Dạ nhìn trúng, cuối cùng hôm nay cũng nhìn thấy rồi.
Nói xong anh ta dạo vòng quanh cô một vòng, miệng chậc chậc nói:
- Bộ dạng cũng được.
Cô không nói gì trợn trừng mắt, quỷ sai cũng nhàm chán như vậy sao:
- Tôi tới tìm anh là muốn hỏi một chút…
- Tôi biết cô muốn hỏi chuyện gì, Liễu Huyền Dạ còn thần thông quảng đại hơn tôi, vậy mà cô không hỏi anh ta lại đến tìm tôi.
Lục U Minh dựa vào cạnh tường, nhìn cô một cách thú vị.
Quả nhiên tiên và quỷ không dễ nói chuyện như vậy:
- Vậy nếu tôi đã đến đây rồi, anh có thể nói cho tôi biết những hồn phách đó ở đâu không?
Thực ra cô rất muốn nói thêm một câu, cô leo 33 tầng thang bộ lên tới đây, bây giờ cả người sắp hư thoát rồi.
Lục U Minh đi đến trước mặt cô, cúi đầu tiến đến gần sắp dán sát vào mặt cô, cô sợ tới mức lập tức lùi về sau một bước, may mắn anh ta không có tiếp tục đi về phía trước.
- Đều đáng sợ cả…
- Rốt cuộc anh thấy người nào?
Nói chuyện với con quỷ này sẽ gấp chết mất:
- Anh đừng sợ, nơi này là địa phủ, rất nhanh thôi anh sẽ được chuyển thế đầu thai, không ai có thể xúc phạm tới anh.
- Tôi chỉ nói với một mình cô thôi.
Nam quỷ nói xong còn liếc nhìn xung quanh một lát, chắc chắn chỉ có một mình cô mới tiếp tục nói:
- Tôi nhìn thấy bọn họ mang tất cả hồn phách đi rồi.
- Bọn họ là ai?
- Tôi không biết, là hai người phụ nữ rất đẹp…
Đáng tiếc cô không có ảnh chụp của Tiểu Hoa, nếu không thì sẽ lấy ra cho anh ta nhận diện một chút, vì thế hỏi một lúc lâu vẫn không có tin tức giá trị.
- Vậy anh chắc chắn hồn phách của những thiếu nữ bị hai nữ quỷ khác mang đi đúng không?
- Tôi không biết bọn họ có phải là nữ quỷ hay không…
Cô cảm thấy cô sắp bị con quỷ này làm cho tức chết rồi:
- Lục U Minh, anh có thể dẫn anh ta rời đi rồi.
Cô quát to một tiếng, một giây sau Lục U Minh liền xuất hiện ở trong phòng.
Nhìn thấy Lục U Minh, nam quỷ lại cúi đầu, không nói thêm câu nào nữa.
- Thế nào rồi? Hỏi được cái gì không?
Cô lắc lắc đầu:
- Anh đều không hỏi được chuyện gì, cô có thể hỏi được gì sao? Nói không chừng anh ta thật sự không biết chuyện gì cả.
Sau khi nam quỷ rời đi, Lục U Minh liền mang cô rời khỏi địa phủ, chúng cô lại quay trở về sân thượng, giống như căn bản không đi đến địa phủ vậy.
---------------
Dịch: Hà My
Biên tập: BảoNhi
Team: Bảo My
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 04/10/2018