Thai Rắn
Chương 15 : Khách sạn đáng sợ
Ngày đăng: 12:35 30/04/20
Không giống lúc trước trên sân thượng lại có thêm một người, cô còn chưa phản ứng kịp, Lục U Minh liền đi tới ôm cổ con rắn lớn:
- Cậu còn biết tới gặp tôi nữa này.
Xuất hiện trên sân thượng đúng là con rắn lớn, nhìn bộ dạng hai người bọn họ chắc là quen biết nhau đã lâu, quan hệ cũng không tệ lắm.
Cô vừa mới nghĩ như vậy xong, con rắn lớn liền ghét bỏ đẩy Lục U Minh ra:
- Không phải tôi tới gặp cậu, tôi tới đón cô ấy trở về.
Con rắn lớn nói xong còn chỉ chỉ cô.
- Liễu Huyền Dạ, sao trước đây tôi không phát hiện ra cậu trọng sắc khinh bạn như vậy nhỉ?
Lục U Minh nói ngoài miệng như vậy, nhưng không có một chút tức giận nào:
- Người vợ này của cậu tôi cũng nhìn trúng, hay là tôi chiếm về nhé?
Con rắn lớn quăng cho anh ta một ánh mắt cậu thử xem, anh kéo lấy cánh tay cô định nhảy từ trên sân thượng xuống, cô lập tức ôm lấy cánh tay anh, đáng thương tội nghiệp nói:
- Tôi sợ.
Sau đó anh ôm lấy cô, ấn đầu của cô vào trong ngực anh, vẫn lại là nhảy xuống, vì sao bọn họ đều thích phương thức đi đi về về này nhỉ?
Từ ngày đó sau khi trở về, nhà trọ của chúng cô trở thành trại tập trung, cô cắt hoa quả xong để lên trên bàn trà, nhìn mọi người ngồi trên ghế sofa theo thứ tự là Chung Linh, Lục U Minh còn có con rắn lớn, đương nhiên là không thể thiếu Diệp Tử đang nhảy tới nhảy lui trên bàn trà.
- Chung Linh, có phải hiệu suất làm việc của cô quá thấp rồi hay không? Nhiều ngày như vậy rồi… sao không có một chút manh mối nào?
Lục U Minh oán hận, nói nếu anh ta mất bát cơm, con rắn lớn phải nuôi anh ta.
- Anh là một quỷ sai đều không tìm thấy những hồn phách này, tôi có thể làm gì chứ?
Chung Linh cũng không yếu thế nói.
Trải qua mấy ngày ở chung, kiêng kị của Diệp Tử với Lục U Minh ít đi rất nhiều, lúc này cũng hung dữ nói với anh ta:
- Đúng vậy đúng vậy.
- Cẩn thận tôi lột da thỏ của cô nướng lên ăn đó.
Nghe thấy Lục U Minh nói như vậy, Diệp Tử lập tức bại trận, vẻ mặt ấm ức núp trong lòng Chung Linh.
Chạy một lúc lâu, cuối cùng cô cũng đi đến được quầy lễ tân, cô gái ở trước quầy lễ tân nhìn thấy cô vẫn lễ phép như trước hỏi cô:
- Xin hỏi cô cần gì ạ?
Cô liếc nhìn cô ta, cô gái trước quầy lễ tân không biết đầu đâu mất rồi, cổ bị đứt nên không ngừng có máu màu đen tuyền trào ra, cô kìm nén ghê tởm dâng lên, muốn nhanh chóng rời khỏi khách sạn đáng sợ này.
Nhưng cửa lớn đã bị khoá, cô kéo như thế nào đều không mở ra được:
- Liễu Huyền Dạ, anh nhanh tới cứu tôi đi.
Thấy những con quái vật đó sắp đuổi đến nơi, cô ngồi sững sờ trên mặt đất, tuyệt vọng nhìn bọn họ sắp chạm vào người cô, đột nhiên trước mắt cô hiện lên ánh sáng vô cùng chói mắt.
Cô nghe thấy có người đang gọi cô:
- Tô Tô, mau tỉnh lại.
- A - -
Cô mở mắt ra liền thấy mình vẫn ở trong phòng, liếc mắt nhìn thấy chiếc đèn cổ kỳ lạ trên tủ đầu giường, cô sợ tới mức bật dậy, có người ôm lấy cô từ phía sau, che mắt của cô lại:
- Đừng nhìn, nó sẽ khống chế ý thức của cô.
Là giọng của Lục U Minh, cô kéo tay anh ta đang che mắt mình ra, “Oa oa” khóc rống lên, anh ta cũng bị doạ đến mức chân tay luống cuống, ôm cô không ngừng an ủi:
- Không sao không sao nữa rồi.
Cô mở hai mắt mông lung đẫm lệ ra, lại phát hiện cô gái trong bức tranh trên tường cũng mở mắt ra, con mắt còn chớp một cái, cô lập tức đẩy Lục U Minh ra:
- Anh là ai?
-------------
Dịch: Hà My
Biên tập: BảoNhi
Team: Bảo My
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 05/10/2018