Thai Rắn

Chương 16 : Nhiếp hồn đoạt phách

Ngày đăng: 12:35 30/04/20


- Tôi là Lục U Minh mà!



Anh ta vỗ vỗ mặt cô:



- Không phải bị dọa đến ngu rồi đấy chứ?



Cô đẩy tay anh ta ra:



- Vừa rồi hai người đều đi đâu vậy, tôi gõ cửa phòng hai người nhưng không thấy hai người ở bên trong, sau đó… Nhà ăn… Cô gái trước quầy lễ tân…



Cô cảm thấy mình đã nói linh tinh rồi.



- Tôi vẫn luôn ở trong căn phòng này, căn bản không có đi đâu cả.



- Vậy vừa rồi thì sao?



Nói xong cô lại ngửi thấy mùi thịt nướng, cô nhìn về phía tỏa ra mùi, Chung Linh ném một lá bùa đang cháy về phía ngọn đèn trên tủ đầu giường.



Khuôn mặt trên chiếc đèn lại có thể đau đớn xoay vặn cùng một chỗ, giống như người bị ngọn lửa mạnh đốt cháy:



- Cho nên những chuyện đó đều là giả? Tôi căn bản không ra khỏi căn phòng này sao?



Chung Linh gật gật đầu:



- Chúng cô ở bên ngoài vẫn không đợi được, cứ tới đây gõ cửa, nhưng gõ một lúc lâu cũng không có phản ứng, liền đoán cô xảy ra chuyện rồi.



- Còn tưởng rằng cho cô ở phòng giữa sẽ an toàn hơn một chút, thật vô dụng.



Tuy cái đầu thỏ của Diệp Tử không nhìn ra được bất luận biểu tình nào, nhưng cô biết cô ấy đang cười nhạo cô.



Cô túm lấy lông của cô ấy xách cô ấy lại gần mình:



- Vậy từ giờ trở đi cô ở cùng phòng với tôi.



Sau đó cô ôm Diệp Tử vào trong ngực, sống chết không chịu buông ra.



- Cô mau thả tôi ra, tôi không muốn ở cùng phòng với cô, cô không thả tôi ra tôi sẽ cắn cô đó!



Mặc kệ Diệp Tử vùng vẫy như thế nào, cô vẫn không buông tay, không đối phó được những con quỷ này, nhưng một con thỏ trắng nhỏ cô còn có thể đối phó, cuối cùng Diệp Tử không có biện pháp, đành phải thỏa hiệp ngủ cùng với cô.



Cô ôm Diệp Tử ngồi ở trên giường, chỉ chỉ bức tranh trên tường:



- Tôi còn nhớ rõ rõ ràng cô ta chậm rãi nhắm hai mắt lại, sao bây giờ lại mở ra rồi hả? Hình như vừa rồi cô ta còn chớp mắt nữa đó.



Cô đẩy đẩy Lục U Minh:



- Anh nhanh qua đó xem đi.



Không biết Lục U Minh lấy một con dao từ chỗ nào, đi đến trước bức tranh đâm mạnh vào, vậy mà bức tranh đó bắt đầu chảy máu:



- Chỉ là một con quỷ nhỏ bám vào phía trên mà thôi.



Đối với anh mà nói đó chỉ là quỷ nhỏ, nhưng với cô mà nói cho dù là quỷ gì cũng đều đáng sợ.


Vốn cho rằng không biết được một chút tin tức gì! Không ngờ tới con quỷ nhỏ này còn biết rất nhiều, hơi dọa một chút là nó nói ra tất cả rồi.



- Là ông chủ và Linh Mộc đại nhân làm, tôi cũng chỉ bị ép, tôi là một cô hồn dã quỷ… Tôi chỉ biết có vậy thôi…



Nghe thấy cái tên Linh Mộc, người khiếp sợ nhất là Chung Linh:



- Cô nói xem Linh Mộc trông như thế nào?



- Tôi cũng chưa nhìn thấy bao giờ! Đều nghe ông chủ nói thôi…



Con quỷ nhỏ sợ tới mức núp ở trong góc, sợ hãi nhìn Chung Linh:



- Mọi người tha cho tôi đi!



- Cô chắc chắn hồn phách của những thiếu nữ đó đều bị Linh Mộc mang đi sao?



- Tôi nghe ông chủ nói vậy, cũng không biết là thật hay giả. Ông chủ nói có Linh Mộc làm chỗ dựa vững chắc cho anh ta, sau này anh ta không sợ người nào nữa rồi…



Dường như Lục U Minh cảm thấy có hứng thú với cái tên Linh Mộc này:



- Linh Mộc là ai? Lợi hại như vậy sao?



Cô có thể cảm nhận được tay Chung Linh đang run, cô nắm lấy tay cô ấy an ủi:



- Nói không chừng chỉ là trùng tên thôi! Hơn nữa cho dù đúng là Linh Mộc đó, không phải càng tốt sao? Cuối cùng cô cũng tìm được cô ta rồi.



Lục U Minh nghe thấy lời cô nói thì mờ mịt:



- Hai người quen cô ta sao?



Không có ai trả lời vấn đề của anh ta.



Cuối cùng Chung Linh thu quỷ nhỏ này, các cô vừa đi ra cửa lớn khách sạn, khách sạn phía sau bắt đầu rung lắc, trong chớp mắt biến thành đất bằng phẳng.



Sau khi khách sạn biến mất, nơi này lại trở thành bãi tha ma, nói một cách chính xác hẳn là bãi tha ma ở nơi đây, cô cảm thấy sau này cô không dám ở trong khách sạn ở vùng hoang vu rồi.



Trên đường về thành phố Y, Lục U Minh vẫn oán giận phải viết rất nhiều báo cáo đáng ghét, còn bảo chúng cô bất luận như thế nào đều phải bồi thường cho anh ta.



Cô xoa Diệp Tử trong ngực:



- Tôi sẽ không viết hộ anh, chỉ là lăn qua lăn lại lâu như vậy cũng chưa ăn cái gì, trở về tôi có thể làm đồ ăn ngon cho anh.



Đối với trù nghệ của cô, trải qua mấy ngày ở chung, đã hoàn toàn chinh phục Lục U Minh, Chung Linh và Diệp Tử, tuy nhiên mới đầu cô vẫn còn cảm thấy rất kỳ lạ, quỷ mà cũng cần ăn cơm sao?



---------------



Dịch: Hà My



Biên tập: BảoNhi



Team: Bảo My



Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 05/10/2018