Thai Rắn

Chương 17 : Gặp lại hoàng tiên

Ngày đăng: 12:35 30/04/20


Tuy các cô biết sơ bộ hồn phách của thiếu nữ bị Linh Mộc mang đi, nhưng mà Linh Mộc ở đâu lại không biết, vì sao cô ta muốn mang những hồn phách này đi cũng không biết.



Chung Linh càng coi trọng việc này hơn trước kia, nghe Diệp Tử nói mỗi ngày cô ấy đều chạy ngược chạy xuôi, cho nên hiếm khi mới nhìn thấy cô ấy một lần. Lục U Minh cũng trở về địa phủ, dù sao anh ta còn một đống việc phải làm, người chết mỗi ngày nhiều như vậy.



Gần đây con rắn lớn cũng luôn không thấy bóng dáng, cô cũng chẳng muốn hỏi anh ấy, dù sao hỏi cũng chưa chắc người ta đã nói cho cô biết. Chỉ là cô suy đoán, chắc là đến mùa đông rồi, anh ấy đi ngủ đông, không phải rắn đều phải ngủ đông đấy sao!



Bụng của cô càng ngày càng to, đi được vài bước sẽ cảm thấy rất mệt, động tác của con rắn nhỏ cũng càng ngày càng lớn, càng ngày càng thường xuyên, thường xuyên đến nối cô thường hoài nghi mình mang thai con khỉ.



Đã lâu rồi không gặp bà ngoại, chắc là do mang thai nên dễ dàng đa cảm, cô vô cùng nhớ bà ngoại, hơn nữa chuyện của Chung Linh bây giờ cô cũng không giúp được gì, vì thế thu dọn đồ đơn giản về với bà ngoại.



Người trong thôn thấy cô trở về, đều phải nhìn cái bụng của cô vài lần, cô vẫn giống như trước đây, bọn họ muốn nhìn cô cũng không quản, dù sao mắt sinh trưởng ở trên người bọn họ mà.



Bà ngoại nhìn thấy cô tất nhiên là vô cùng vui vẻ, lôi kéo cô nhìn trái nhìn phải một chút, nói cô có vẻ hơi gầy, hỏi cô lần này trở về mấy ngày, bà muốn bồi bổ cho cô thật tốt.



Nhìn thấy cái bụng to của cô vẻ mặt bà ngoại lập tức u sầu:



- Không biết sẽ sinh ra cái gì nữa đây…



Cô nói đùa với bà ngoại:



- Chắc là con rắn ạ!



Nghe cô nói như vậy, bà ngoại càng đau lòng hơn:



- Cháu nói chuyện gì thế này? Bà ngoại còn muốn cháu có thể gả cho một nhà tốt, giúp chồng dạy con, cả đời vui vẻ hài lòng, haizz!



- Ai da, bây giờ cháu rất tốt.



- Bà ngoại biết cháu là đứa bé ngoan, không muốn để cho bà lo lắng.



Bà ngoại vỗ mu bàn tay cô giống như trước đây:



- Người đó có tới tìm cháu không?



Đương nhiên cô biết người bà ngoại nói là con rắn lớn:



- Anh ấy rất tốt, nếu không có anh ấy cháu cũng không biết mình ăn ngủ ở đâu nữa.



- Chồng nuôi vợ là chuyện vô cùng hiển nhiên.



Lại nói một chút việc nhà với bà ngoại, bà liền đi chuẩn bị đồ ăn cho cô, cô nửa nằm trên giường, chơi đùa ngọc thạch, cũng không biết sau khi con rắn lớn trở về phát hiện cô không có ở đó có đi tìm cô hay không.
Tiếng cười của Linh Mộc cũng là dịu dàng, nếu không nghe hiểu ý tứ trong lời nói của cô ta, cô còn nghĩ cô ta cười tươi đẹp biết bao nhiêu.



Vậy mà cô ta muốn hủy đi thế giới này? Chỉ dựa vào một nữ quỷ sao?



Con chồn đó còn giúp cô bận rộn, cũng không biết bọn họ lấy đâu ra tin tưởng với cô như vậy. Cô luôn đứng ở nơi đó không nói được lời nào, mãi đến khi nhìn thấy Linh Mộc đi từ sau bình phong tới.



Nhìn thấy cô ta trong chớp mắt đột nhiên cô nhớ tới mấy câu không biết nhìn thấy ở đâu.



Xước ước đa dật thái, khinh doanh bất tự trì



Thường căng tuyệt đại sắc, phục thị khuynh thành tư



(Dịch thơ:



Dáng yêu điệu thướt tha, dịu dàng uyển chuyển đưa



Vẻ tươi riêng một cõi, khuynh quốc khuynh thành sao.)



(Dịch nghĩa:



Dáng vẻ yểu điệu yêu kiều duyên dáng, dịu dàng uyển chuyển trang nhã



Gương mặt thanh cao xinh đẹp tuyệt trần, dáng dấp nghiêng nước nghiêng thành không bì kịp.)



Thật sự không phải cô khoa trương, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp như vậy, dùng hết tất cả từ ngữ cô được học cũng không biểu đạt được xinh đẹp của cô ta, cô ta cười nhẹ nhàng chậm rãi bước đến mặt cô, trong mắt không giấu được bi thương:



- Cũng là một người đáng thương.



Cô không thể tưởng tượng ra một người xinh đẹp như vậy lại là ác quỷ Chung Linh nói, giết chết cả nhà của cô ấy, còn nói muốn để cho người trên thế giới này vạn kiếp bất phục.



----------



Dịch: Hà My



Biên tập: BảoNhi



Team: Bảo My



Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 06/10/2018