Thai Rắn

Chương 18 : Thể chất cực âm

Ngày đăng: 12:35 30/04/20


Linh Mộc kéo tay cô ngồi xuống sập mềm của cô ta:



- Cô không cần sợ tôi, tôi không làm cô bị thương đâu.



Cô ta nói xong liền rót một chén trà để vào trong tay cô.



Ngay lúc cô nghi ngờ quỷ còn cần dùng trà sao, cô ta chủ động giúp cô giải nghi vấn:



- Đặc biệt chuẩn bị cho cô đó, bây giờ trời lạnh, âm khí trong núi này rất nặng, uống chén trà nóng làm ấm thân thể.



Cho tới bây giờ cô chưa từng gặp người nào tri kỷ suy nghĩ cho cô như vậy, cô không kìm lòng nổi nhận lấy chén trà, cả người giống như bị mê hoặc vậy.



Linh Mộc tiếp tục nói:



- Bụng của cô đã lớn như vậy rồi, chỉ sợ không lâu sau là sinh thôi! Rắn vốn là động vật máu lạnh vô tình, huống chi anh ta lại là tiên, cô hủy đi tu vi của anh ta, anh ta nhất định sẽ tìm cô đòi lại.



Hủy đi tu vi của anh sao? Tuy lúc vừa mới bắt đầu mơ thấy con rắn lớn anh đúng là đã nói cái gì mà cô hủy đi tu vi của anh, nhưng sau này anh không nói lại chuyện này nữa…



Rõ ràng mơ thấy con rắn lớn là lần đầu tiên cô thấy anh, cô hủy tu vi của anh lúc nào chứ?



- Chỉ là cô yên tâm, tôi nhất định sẽ không để anh ta làm cô bị thương, nhưng bây giờ cô đấu với anh ta còn có chút cật lực, cho nên cần sự giúp đỡ của tôi.



Lâm Ngọc nắm lấy tay cô, ánh mắt mị hoặc làm cô là một nữ sinh nhìn cũng có chút động lòng:



- Nhưng cô cái gì cũng không…



- Đừng lo lắng, nếu cô tin tưởng tôi, tôi nhất định có thể.



Cho nên cuối cùng Linh Mộc cũng không nói cho cô biết rốt cuộc bảo cô làm chuyện gì, đương nhiên cô cũng không hỏi cô ta có biết Chung Linh hay không, nhỡ đâu bây giờ dịu dàng của cô ta là giả bộ, cô đây không phải là tự mình chuốc lấy khổ cực sao. Cô ta bảo con chồn vàng đưa cô đến một gian phòng khác, cô liền không gặp bọn họ nữa.



Bởi vì phòng cô vẫn luôn có ngọn nến cháy sáng, cũng không có khả năng có cửa sổ hay các loại ống thông gió, cho nên cô không biết bây giờ là lúc nào. Chắc là bà ngoại đã tỉnh rồi, không biết bà có nhìn thấy tờ giấy cô viết cho bà hay không.



Còn Chung Linh nữa, sau khi tỉnh lại nhìn thấy tin nhắn cô gửi cho cô ấy chắc chắn sẽ lập tức chạy đến, nghĩ đến dưới tình thế cấp bách cô lấy bột mì làm dấu hiệu, đột nhiên cảm thấy mình vô cùng ngu ngốc, gió trên ngọn núi mạnh như vậy, bột mì khẽ thổi là không còn nữa, bảo Chung Linh đến nơi này tìm cô thế nào đây?



Ngay lúc cô đang suy nghĩ miên man, hoàn toàn không đoán được một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì, Tiểu Hoa xuất hiện trước mặt cô, cô ấy vẫn giống như trước kia.



Cô ấy nhìn cô không nói một lời, cô nhớ rõ trước đây cô ấy nói rất nhiều, một lúc lâu sau cô mới hỏi cô ấy:



- Thật sự là cô làm sao?



- Lúc trước thiếu chút nữa tôi bị người bắt quỷ bắt đi, là Linh Mộc cứu tôi.



Cô chưa bao giờ biết hóa ra Tiểu Hoa nói chuyện cũng có thể dịu dàng như vậy.



- Cho nên các người liền giết nhiều cô gái vô tội như vậy sao? Còn mang hồn phách của bọn họ đi không cho bọn họ đầu thai?



Cô càng nghĩ càng tức giận:
- Nhưng đứa bé ở trong bụng của cô sẽ là một phiền phức.



- Vậy cô có thể đợi cô sinh đứa bé này ra đã.



Vậy mà cô lại ngu ngốc cho rằng Linh Mộc có thể đợi thêm mấy tháng.



Nghe xong lời cô nói, biểu tình của Linh Mộc có chút thay đổi:



- Cô đang cố gắng kéo dài thời gian sao?



Ánh mắt của cô ta nhìn chằm chằm cô, không bỏ qua bất luận biểu tình nào trên mặt cô.



Đột nhiên cô hận mình cho tới bây giờ đều không nói dối, hoảng sợ nói:



- Làm sao có thể?



- Có phải cô cảm thấy tôi cần cô cam tâm tình nguyện phối hợp, cho nên hết cách với cô hay không?



Ngữ khí của Linh Mộc cũng trở nên lạnh lẽo hơn.



- Đương nhiên không phải…



- Vậy cô có biết hay không, tôi có 100 phương pháp làm cô mất đi ý thức, nếu không phải Tiểu Hoa khổ sở cầu xin tôi, cô cảm thấy cô sẽ có tình cảnh gì?



Mặt Linh Mộc vẫn xinh đẹp như trước, nhưng lúc này cô lại không thưởng thức nổi, cô hoàn toàn tin tưởng cô ta sẽ không lưu tình với bất cứ người nào:



- Tôi sẽ phối hợp với cô, chỉ là bây giờ cô…



- Không sao, tôi đã không cần cô phối hợp.



Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Linh Mộc, sợ hãi trong đáy lòng cô chậm rãi dâng lên, cô nhìn cửa phòng liền chuẩn bị lao ra, mà dường như con chồn vàng ở ngoài cửa đã đợi từ lâu:



- Yêu thuật của tôi cô đã lĩnh giáo một lần rồi, nói vậy cô còn nhớ rõ tư vị đó đúng không? Lần này tôi cho cô lĩnh hội lợi hại hơn.



Con chồn vàng biến thành một người đàn ông trung niên vỗ vào gáy cô một cái, sau đó đầu của cô liền trống rỗng rồi.



-----------



Dịch: Hà My



Biên tập: BảoNhi



Team: Bảo My



Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 06/10/2018