Thai Rắn

Chương 25 : Bình tĩnh trở lại

Ngày đăng: 12:35 30/04/20


Liễu Huyền Dạ đã từng nói, anh sẽ không để cho bất kì con quỷ nào tổn thương đến cô, cô không biết có phải Linh Mộc cũng biết điều này… Cô nhìn thấy ta của Huyền Dạ xuyên qua thân thể Linh Mộc, cô ấy cười ngã xuống trong ngực cô.



Linh Mộc….



Đây cũng là kết quả cô muốn nhìn thấy nhất, tôi đã giết quá nhiều người, vốn nên sớm xuống Địa ngục muôn đời không được siêu sinh, không được đầu thai.



Cho dù là hiện tại, Linh Mộc vẫn đẹp đến người ta không nỡ chớp mắt như cũ.



Cô không biết từ khi nào cô trở nên thích khóc như thế.



Không phải, không phải như vậy, chỉ cần cô nhận sai lầm…. Chỉ cần….



Tô Tô, tôi thật hoài niệm trước kia, có cô, có tôi, có Chúc Bình, còn có con của tôi….. Nhưng thế giới này không công bằng…. Tôi không hối hận, tôi hận cái thế đạo này…. Tôi hận mọi người.



Thân thể Linh Mộc càng ngày càng trở nên trong suốt, cô nghĩ muốn ôm chặt cô ấy, nhưng cánh tay lại xuyên qua thân thể của cô ấy, ngực đau đến khó chịu, cô biết rất rõ ràng đây là kết cục của ấy, cũng là kết cục các cô hy vọng, nhưng hiện tại, cô vui vẻ không nổi.



Cô trơ mắt nhìn Linh Mộc hóa thành vô số ánh sáng trắng biến mất trong ngực cô.



Thật xin lỗi.



Cô không biết mình có thể nói cái gì vào lúc này.



Sau khi Linh Mộc biến mất, bầu trời đêm vốn đang dày đặc mây đen đột nhiên hiện ra lốm đốm những ánh sao đầy trời, giống như bầu trời mùa Hạ kia, cô và Linh Mộc ngồi trong sân, vừa ngắm sao, vừa tưởng tượng hình dán của đứa con trong bụng.



Liễu Huyền Dạ dìu cô đứng lên, cô cũng không biết cô trúng gió cái gì, dùng một tay hất tay anh ấy ra, sau đó xoay người đi đỡ Chung Linh, Chung Linh cũng không nói chuyện, hai cô cùng nhau trầm mặc.



Cô và Chung Linh trở về hiệu trưởng sắp xếp cho các cô ở ký túc xá của giáo viên, hai cô vẫn còn đắm chìm trong đau thương, cô đứng chờ Chung Linh lấy chìa khóa mở cửa, Diệp Tử cũng hiếm khi im lặng ngồi xổm bên cạnh cửa không nói gì.



Đột nhiên hàng lang trước mặt lại xuất hiện một nữ sinh tóc dài mặc đồng phục, cô lập tức cảnh giác, không phải tất cả quỷ trong trường học này đã được diệt trừ hay sao? Tại sao lại còn một con?



Nữ sinh tóc dài mặc đồng phục dường như hơi sợ các cô, cô ấy trốn đằng sau cây cột vụm trộm nhìn, cô nhỏ giọng hỏi Chung Linh:



Cô ấy là người hay là quỷ?



Chung Linh quay đầu nhìn nữ sinh kia một chút, không nói gì, mở cửa đi vào, phản ứng này của cô ấy thì hẳn là người đi! Cô đi tới.



Sao cô lại một mình ở đây?



Tôi…..tôi…



Dường như lá gan của cô bé rất nhỏ, lắp ba lắp bắp nói.



Đừng sợ, từ từ nói.



Cô bé vẫn nhát gan, yếu ớt như cũ.




Khi cô còn xấu hổ định mở miệng hỏi cô bé là ai, cô bé đã chủ động nhắc nhở cô.



Trước đây ở trường học em đã gặp chị, chị còn đưa em tới cổng trường học, ngày đó quá sợ hãi nên quên nói cảm ơn với chị.



Thì ra là em! Thật đúng dịp! Ở đây gặp được em, muốn ăn cái gì? Chị mời em.



Dù sao cũng đang ở trên phố ăn vặt, dù sao đối phương cũng chỉ là học sinh.



Cô bé cũng không khúm núm giống như trước đó, ngược lại hoạt bát hơn nhiều, ngắn một tiếng chị dài một tiếng chị, ở cùng với cô hơn nửa ngày. Sau khi trời tối cô định tạm biệt cô bé rồi trở về khách sạn, nhưng mà cô bé lại sống chết lôi kéo cô không cho cô đi, sau khi cô liên tục tra hỏi cô bé mới nói.



Kỳ thật, sau khi Dao Dao chết em vẫn cực kì sợ hãi, luôn cảm thấy Dao Dao vẫn luôn ở bên cạnh em.



Chắc là do em suy nghĩ nhiều rồi.



Nếu không phải sợ hù dọa cô bé, cô nhất định sẽ nói cho cô bé biết quỷ trong trường học đều đã được diệt trừ sạch sẽ.



Không phải, chị ơi, em sợ hãi, cho nên mỗi ngày khi không đi học em đều ở bên ngoài không dám về nhà, bởi vì mỗi lần về nhà đều cảm giác có người đang nhìn em.



Cô bé sợ hãi dường như không phải là giả vờ.



Vậy người nhà em đâu.



Mấy ngày nay bọn họ đi chơi ở nơi khác, chị hôm nay có thể ở lại nhà em không? Ba mẹ em ngày mai là trở lại rồi…..



Cô bé lôi kéo tay của cô như muốn lập tức khóc lên.



Cô hiểu rõ cảm giác sợ hãi bị quỷ quấn lấy hơn so với bất kì ai, đương nhiên cô cũng không đành lòng từ chối cô bé, huống chi cô rất tin tưởng Dao Dao kia khẳng định không có ở đó.



Chỉ có buổi tối hôm nay thôi đó! Mấy ngày nay chị chuẩn bị rời khỏi thành phố N.



Cô bé lập tức vui vẻ.



Chị thật tốt, vậy bây giờ em dẫn chị về nhà.



Vừa nói xong cô bé không kịp chờ đợi lôi kéo cô đi.



------



Dịch: BaỏNhi



Biên tập: BaỏNhi



Bản dịch được cập nhật độc wuyền tại ngày 11/10/2018