Thai Rắn
Chương 36 : Diệp Tử rời đi
Ngày đăng: 12:35 30/04/20
Làm việc ở phòng làm việc hơn nửa tháng, giống như không có chuyện gì quá khó, ít nhất trước mắt cô đều có thể hoàn thành.
Đương nhiên những thù lao làm ăn thì khỏi phải nói, ít nhất cũng có vài ngàn, bởi vậy công việc bắt quỷ sư là công việc lương cao nhất trong lòng cô.
Ngày này, cô giống như thường ngày sớm đã tới phòng làm việc, cởi áo khoác treo trên giá rồi, Chung Linh và Diệp Tử đều chưa có tới, cô ngồi chơi di động một mình.
Nói đến điện thoại, cuối cùng cô đã đổi di động cũ luôn không có tín hiệu, bây giờ dùng cái này, tuy không phải là di động rất tốt, nhưng dùng cũng không tệ.
Khoảng nửa tiếng sau, cô đoán Chung Linh và Diệp Tử sắp tới rồi, mới bỏ di động trong tay xuống, đến phòng trà nước đổ nước uống, mới rót nước xong chuông cửa vang lên, cô nghĩ thầm có thể Chung Linh quên mang chìa khóa theo, vội vang chạy ra mở cửa.
Mới vừa mở cửa, hơi lạnh đập vào mặt cô, cô nhìn thấy người trước cửa sợ tới mức lùi về sau một bước, đứng trước mặt cô là một người phụ nữ tóc dài che kín gương mặt, áo choàng đỏ rộng bẩn thỉu dơ dáy, toàn thân còn tỏa ra mùi hắc khí.
Lệ khí của nữ quỷ này rất nặng, cô cảnh giác nhìn cô ta:
- Có chuyện gì không?
Lúc cô ta ngẩng đầu lên, cô sợ tới mức hít vào một hơi, trên mặt cô ta đâu còn thịt gì nữa, đã hư thối chỉ còn xương trắng, những mảnh thịt thối nhỏ còn sót lại không bằng không có.
Lúc này cô mới để ý tới bàn tay lộ ra ngoài cái áo màu đỏ cũng còn mỗi xương cốt, cô có thể tưởng tượng ra được bộ dạng cô ta dưới lớp quần áo.
Nữ quỷ không có môi răng khép mở, hốc mắt trống trơn nhìn chằm chằm cô:
- Tôi muốn các cô đưa tôi về nhà.
- Về nhà sao?
- Đúng vậy.
Nữ quỷ nói xong một miếng huyết ngọc bay từ trong tay áo ra:
- Đây là thù lao, đồ gia truyền nhà chúng tôi, tôi không biết giá cả cụ thể, nhưng chắc là đáng tiền.
Bỏ qua bộ xương trắng hếu của nữ quỷ không nói, cô ta cho cô cảm giác tương đối có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại nhìn cách ăn mặc của cô ta, nếu giặt sạch áo choàng đỏ, hẳn là quần áo tinh xảo.
Tuy nữ quỷ tương đối dọa người, nhưng làm ăn đã đưa tận cửa, sao cô có thể không làm:
- Cô đi vào trước! Tôi không làm chủ nơi này được, lát nữa sẽ có những người khác tới đây, tôi sẽ nói tình huống của cô cho bọn họ.
- Được.
Nữ quỷ thật sự bay vào, sau đó cô ta ngồi lên ghế dựa, cô ta luôn cúi đầu không nói thêm gì.
Nếu là con người, cô còn có thể hỏi cô ta cần uống gì không, nhưng quỷ mà nói… cô thật sự không biết nên nói chuyện với cô ta như thế nào, may mà Chung Linh và Diệp Tử nhanh chóng tới rồi.
Chung Linh vừa vào cửa liền chú ý tới nữ quỷ này, theo nét mặt của cô ấy cô đoán nữ quỷ này cũng không đơn giản, cô nhanh chóng chủ động nói với Chung Linh:
- Cô ấy muốn chúng ta đưa cô ấy về nhà, chuyện cụ thể tôi chưa có hỏi.
Lúc này nữ quỷ ngẩng đầu nhìn Chung Linh:
- Bộ dạng của cô không tệ mà thôi, còn kém tôi một khoảng nữa.
- Nhưng cô già hơn tôi, tôi còn trẻ tuổi.
- Vừa nhìn thấy ngây thơ có gì tốt?
Cô và Diệp Tử đấu võ miệng như bình thường, cô cũng cố gắng muốn quên chuyện cô ấy phải rời đi.
Đột nhiên Diệp Tử nghiêm túc:
- Tuy chuyện này giống như nhắn nhủ hậu sư, nhưng tôi nhất định phải nói.
Cô ấy gọi cô và Chung Linh vào phòng tiếp khách, nghiêm túc nói:
- Tôi sẽ rời khỏi nhanh thôi, cũng không thể chăm sóc bảo vệ các cô, cho nên hai người nhất định phải chăm sóc lẫn nhau, ngàn vạn lần không được mâu thuẫn.
- Diệp Tử, cô nói giống như dạy dỗ hai đứa con gái vậy, hơn nữa cô bảo vệ chúng tôi khi nào?
Không nên làm cô tiếp tục ghét bỏ cô lúc này chứ?
- Cô quản nhiều như vậy làm gì?
- Lại không quản sẽ không có cơ hội quản nữa rồi.
Nhất thời không khí lại áp lực:
- Ai da, tôi vốn đã chết, sớm nên đi đầu thai, nhưng ở trên dương gian lâu như vậy. Bây giờ còn có thể đi đầu thai tôi đã vô cùng vui vẻ, hai người cũng nên cảm thấy vui vẻ, đây là chuyện tốt!
- Đúng vậy! Tô Tô, cô đừng khổ sở nữa.
Tuy mặt ngoài Chung Linh rất bình tĩnh, nhưng cô nhìn ra được cô ấy rất khổ sở:
- Ừ, nên vui vẻ, cuối cùng Diệp Tử nhà chúng ta cũng bắt đầu lần nữa! Tôi nói với cô, Địa phủ rất tuyệt đó!...
Buổi tối cô không về nhà trọ, đến nhà Chung Linh ở một đêm, còn nhất định phải ôm Diệp Tử ngủ, mà con thỏ nhỏ Diệp Tử bám vào, cô đặt nó vào trong lồng sắt.
Cho dù Diệp Tử mất, cô cũng vẫn nuôi nó, thấy nó giống như Diệp Tử vẫn đang còn.
-----------
Dịch: Hà My
Biên tập: BảoNhi
Team: Bảo My
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 06/11/2018