Thai Rắn

Chương 37 : Thị trấn thần bí cổ xưa

Ngày đăng: 12:35 30/04/20


Lúc tỉnh lại, Diệp Tử đã mất, cô ngẩn người nhìn căn phòng trống không, nước mắt lại rơi xuống lần nữa, dù sao ở chung lâu như vậy, sao có thể không khổ sở được.



Cô ôm gối đầu ngửi mùi trên người Diệp Tử, khóc không dừng được.



- Đêm em không về ngủ ngồi khóc trong này sao?



Giọng Liễu Huyền Dạ? cô ngẩng đầu thấy Liễu Huyền Dạ đứng bên giường:



- Sao anh lại đến đây?



Không phải là buổi tối cô không về nên đặc biệt đến đây tìm đấy chứ?



Thực ra không phải cô không muốn nói với anh chuyện đến nhà Chung Linh, nhưng anh không có di động, cô không thể gọi điện không thể gửi tin nhắn cho anh được. Còn Ngọc Thạch, cô muốn dùng Ngọc Thạch để gọi anh, nhưng nghĩ đến mỗi lần gọi anh đều là lúc cô gặp nguy hiểm đến tính mạng, vì nói với anh không quay về nhà mà gọi anh có vẻ chuyện bé xé ra to rồi.



Liễu Huyền Dạ giơ tay lau nước mắt trên mặt cô:



- Sau này em sẽ gặp nhiều quỷ hơn nữa, nếu mỗi lần bọn họ rời đi em đều như vậy, anh đề nghị em đừng làm bắt quỷ sư nữa.



- Em biết.



Cô sẽ cố gắng xem nhẹ toàn bộ mọi chuyện.



- Biết là được.



Liễu Huyền Dạ dịu dàng xoa tóc cô, chủ động nói với cô:



- Mấy ngày này anh phải về nhà một chuyến, em cẩn thận một chút, có việc tìm anh.



Cô lập tức bật người dậy:



- Anh phải về nhà sao? Đúng lúc em cũng chuẩn bị nói với anh, em và Chung Linh phải đi đến thị trấn Thương Hải, mấy ngày nay không thể về nhà.



- Thị trấn Thương Hải sao?



- Ừm, tiếp vụ làm ăn, phải đưa một nữ quỷ về nhà cô ta, ở thị trấn Thương Hải.



Hình như sắc mặt Liễu Huyền Dạ không được tốt lắm:



- Thị trấn Thương Hải không phải nơi tốt đẹp gì, bây giờ em…



Liễu Huyền Dạ xoa cái bụng của cô:



- Nên cẩn thận vẫn phải cẩn thận, nếu con anh xảy ra chuyện gì, em biết hậu quả rồi đó.



Nghe câu đó, hảo cảm với Liễu Huyền Dạ không dễ dàng gì có được trong thời gian này sụp đổ, lại vì con rắn nhỏ, cô tức giận nói:



- Sao tôi dám để đứa bé có chuyện được.
Cô gái chủ động nói chuyện với các cô, giọng nói cũng tinh tế dịu dàng:



- Thị trấn Thương Hải đã không giống trước đây, các cô ngàn lần đừng chạy loạn ở bên ngoài.



Cô gái nói xong bảo cô và Chung Linh đi theo cô ta, đi đến nơi an toàn.



Trước mắt cô và Chung Linh không có biện pháp, thấy cô ta chỉ là người bình thường, tâm địa cũng tốt bụng nên đi theo cô ta:



- Tốt nhất hai người nhanh rời khỏi thị trấn Thương Hải, lúc chín giờ tối nhà ga có một hàng xe lửa, các cô có thể lên chiếc xe lửa đó rời khỏi nơi này.



- Rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì? Sao lại có tang thi?



Các cô theo cô gái đến bên ngoài giáo đường, cô ta mở một cánh cửa nhỏ để chúng cô chui vào:



- Tôi cũng không rõ lắm, là một tháng trước, có một đám người đến trên trấn, bảo là muốn tìm thứ gì đó, sau đó liền có những quái vật ăn thịt người này.



- Một đám người sao? Bây giờ bọn họ ở đâu?



Cô gái rón ra rón rén đưa chúng cô vào giáo đường, làm động tác ‘xuỵt’ với cô:



- Hai người nói nhỏ chút, dì Tôn không thích tôi mang người lạ vào giáo đường.



Hóa ra bé gái này vụng trộm mang chúng cô vào, cô lập tức câm miệng không nói gì thêm nữa.



Cô ta mang chúng cô đến một tòa nhà, sau khi đóng cửa kỹ mới đi tới:



- Trấn trên đã bị quái vật chiếm lĩnh, chúng tôi không dám ra cửa, nhưng các cô yên tâm, giáo đường vô cùng an toàn, bọn họ không dám đi vào.



- Không có ai có thể xử lý những tang thi này sao?



Chung Linh cũng mở miệng hỏi, còn không quên cảnh giác kiểm tra chỗ này.



Cô gái lắc đầu:



- Không ai có thể giết chết bọn họ, bọn quái vật không sợ đau cũng không sợ chết, chúng tôi cũng muốn phản kháng bọn chúng, nhưng đã có rất nhiều người chết rồi, nên không ai dám nữa…



-----------



Dịch: Hà My



Biên tập: BảoNhi



Team: Bảo My



Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 07/11/2018